Quán Ăn Thiện Tâm

Chương 2



Tôi nhắm mắt, tự nhủ “thôi một điều nhịn là chín điều lành”, coi như bố thí.

 

Sau đó, tôi mượn bạn hai trăm tệ, chuyển thẳng cho họ.

 

Tiếng máy báo nhận tiền vừa vang lên, bà lão ưỡn cao cằm, nhét vào tay tôi một gói khăn giấy.

 

Nói giọng đầy chính nghĩa: “Chúng tôi không chiếm lợi của cô.”

 

Tôi cười khẩy: “Một gói khăn giấy ba mươi tệ, rẻ thật đấy.”

 

Dứt lời, tôi xoay người bỏ đi, thầm nghĩ: “Nơi xui xẻo này, tôi sẽ không bao giờ quay lại.”

 

Không ngờ mọi chuyện vẫn chưa dừng lại.

 

Hôm sau, tôi bắt đầu tự nấu cơm mang đến công ty ăn.

 

Ăn trưa ngay tại bàn làm việc.

 

Thật ra, cơm tôi nấu còn ngon hơn ở quán kia, lại tiết kiệm biết bao.

 

Suốt một tháng kiên trì, da tôi đẹp lên thấy rõ, cộng thêm cổ phiếu lời kha khá.

 

Tôi gần như quên sạch chuyện bực bội kia.

 

Đến giờ ăn trưa hôm nay, tôi cầm hộp cơm chuẩn bị hâm nóng, vừa đứng dậy thì thấy đồng nghiệp tôi - từng người bưng những hộp cơm quen thuộc bước vào.

 

Ai nấy gặp tôi đều cười cảm ơn:

 

“Tiểu Tiêu, cảm ơn hộp cơm nhé, hào phóng thật, tháng này lĩnh thưởng rồi à?”

 

“Quá xá hào phóng luôn! Nhìn nè, thịt kho tàu, móng giò, đùi gà to đùng với sườn non, rau luộc cũng là rau chân vịt xịn sò.”

 

“Chưa kể còn có món chè thanh mát thủ công, một bát tới ba mươi tệ. Tiểu Tiêu, cô chơi lớn vậy chắc là trúng mánh to rồi.”

 

“Cổ phiếu lời lắm hả? Lần sau chỉ tôi cách đầu tư đi, để tôi cũng được mời đại tiệc thế này.”

 

Những lời đó làm tôi đơ cả người.

 

Tôi vội vàng chạy ra ngoài xem tình hình.

 

Quả nhiên, đồng nghiệp đang xếp hàng nhận cơm hộp!

 

Người phát cơm không ai khác, chính là ông bà chủ quán kia.

 

Họ còn treo hẳn một tấm băng rôn:

 

【Tiểu thư Lăng Tiêu phòng Kế Hoạch mời khách – ai cũng có phần, gọi thêm món thoải mái!】

 

Tôi tới nơi, vừa lúc một đồng nghiệp nhờ họ gói thêm năm suất cơm mang về.

 

Người đó thấy tôi liền cười:

 

“Tiểu Tiêu, cô biết rồi đó, chồng tôi đi công tác, ở nhà chỉ có trẻ con với hai ông bà già chưa ăn gì, tôi gói thêm mấy phần về cho họ ăn lót dạ nhé.”

 

Người này chính là Lý Tú Phân nổi tiếng trong công ty tôi, là kẻ keo kiệt thích chiếm lợi, suốt ngày uống trộm trà của tôi đến cạn 90%.

 

Bà lão vội vàng ghi chép món cô ta gọi, cười nói: “Một lát làm xong tôi đưa đến tận nhà cho cô.”

 

Tôi chặn Lý Tú Phân lại, nói:

 

“Chị Lý, em không có mời cơm đâu nhé, chị gọi thêm đồ thì tự trả tiền, không liên quan tới em.”

 

Chị ta bĩu môi:

 

“Không phải chỉ thêm năm phần thôi sao? Nhìn em kìa, tính toán chi li quá. Thôi được rồi, nếu em không mời thì tôi tự trả.”

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tôi nghiêm mặt:

 

“Em nói thật, chuyện này không đùa. Họ tự ý mang cơm đến đây, em không đặt hàng. Chị ăn thì tự trả tiền.”

 

Chị ta nhướn mày:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Được rồi, được rồi, tôi tự trả.”

 

Tôi biết chị ta không tin, liền nhắn tin giải thích trong group công ty.

 

Rất nhanh, vài người chưa ăn đã bày tỏ muốn trả cơm lại.

 

Nhưng Lý Tú Phân chặn họ, còn nhắn trong group:

 

【Đừng tin, cơm đã tới tận tay rồi, không ăn thì phí lắm, cứ ăn đi rồi tính!】

 

Chưa đầy mười phút, toàn bộ cơm hộp đã bị lấy sạch.

 

Không ai trả lại.

 

Bà lão quay lại nhìn tôi, nhún vai:

 

“Ôi chao cô gái, hết phần của cô rồi, hay là về quán gọi món nhé? Cơm hộp dù ngon mấy cũng không bằng ăn tại quán đâu.”

 

Ông lão tiếp lời:

 

“Trong quán hết nguyên liệu rồi, làm xong năm phần mang đi là hết sạch. Ngày mai cô ăn nhé.”

 

Ông ta lau mồ hôi, đưa cho tôi cái máy tính cầm tay:

 

“Tính tiền nào! Công ty cô tổng cộng gọi 317 suất cơm hộp loại cao cấp nhất, cộng với 317 bát chè thanh mát, tổng cộng 72.276 tệ. Thêm tiền tip mỗi suất hai mươi tệ nữa, là 78.616 tệ.”

 

Ông ta dí thẳng mã thanh toán vào mặt tôi.

 

Từng đòn từng đòn giáng xuống khiến tôi c.h.ế.t lặng.

 

“Tôi thật sự… chưa từng thấy ai trơ trẽn đến mức này.”

 

Bà lão trừng mắt mắng:

 

“Đừng có giả vờ nghèo! Tôi thấy wechat của cô rồi, cô khoe cổ phiếu tăng gấp mấy lần, kiếm được đống tiền đó còn dám không trả tiền cơm à?”

 

Một tiếng ầm vang lên trong đầu tôi.

 

Tôi quên chưa block wechat của họ.

 

Tôi cố giữ tỉnh táo, gắng nói lý lẽ:

 

“Thứ nhất, tôi chưa từng đặt cơm ở quán các người; thứ hai, tôi chưa hề nói sẽ mời mọi người ăn; thứ ba, tiền tôi kiếm được, tôi tiêu thế nào là quyền của tôi, dù tôi có ném xuống sông cũng chẳng liên quan gì đến các người! 78.000 tệ đó, muốn đòi thì đi tìm người đặt, đừng đến tìm tôi!”

 

Bà ta giận đến nghẹn lời, tôi chặn họ lại:

 

“Thứ tư! Nếu không phục, gọi cảnh sát.”

 

Ông lão gầm lên:

 

“Đồ vô giáo dục! Cha mẹ cô dạy cô kiểu gì vậy? Không biết tôn trọng người già sao? Chúng tôi vì nấu mấy trăm suất cơm mà mất ăn mất ngủ, vậy mà cô dám quỵt tiền?”

 

Bà lão bỗng rũ mắt, vừa khóc vừa la làng:

 

“Mọi người tới mà xem! Thanh niên bắt nạt người già này! Ăn cơm rồi không trả tiền, định ép chúng tôi c.h.ế.t đói à? Tôi – Trương Thanh Thảo sống từng này tuổi, đây là lần đầu bị người ta bắt nạt như vậy đó!”

 

Tôi gào lên:

 

“Muốn tôi trả tiền thì đưa bằng chứng đặt cơm của tôi ra đây!”

 

Bà ta nhảy dựng:

 

“Cần gì bằng chứng? Hôm đó cô gây chuyện ở quán tôi, làm khách bỏ đi hết, một tháng nay doanh thu chưa tới hai trăm tệ! Thiệt hại lớn thế, cô phải bồi thường!”

 

À, thì ra là đức hạnh kém cỏi nên khách bỏ đi hết, giờ lại nghĩ ra trò hèn hạ này để tống tiền tôi.

 

Tôi mỉm cười, rút điện thoại ra:

 

“Muốn giải quyết đúng không? Được, tôi giải quyết ngay bây giờ.”

 

Mười phút sau khi báo cảnh sát, mấy anh cảnh sát đội mũ đã tới nơi.