Quán Ăn Thiện Tâm

Chương 7



Lý Tố Phân lại hiến kế:

 

“Đi tìm Lăng Tiêu Tiêu ấy! Hai ông bà già rồi, chẳng lẽ lại sợ con bé đó? Nó nhiều tiền lắm!”

 

“Nếu nó không chịu trả, thì cứ khóc, cứ nằm ra đấy, giả vờ nói mệt — để xem nó làm được gì!”

 

Ông cụ tức giận mắng lại:

 

“Nghe thì dễ lắm! Chính cô ta vừa khiến chúng tôi mất toi 600 tệ đấy! Giờ đến bóng dáng còn không thấy thì đòi kiểu gì? Đừng hòng đánh lạc hướng! Mau trả tiền đây!”

 

Bà Trương như sực tỉnh, lập tức đổi giọng:

 

“Đúng rồi! Toàn bộ đồ ăn đều là mấy người ăn hết! Phải trả tiền! Quán tôi có gắn camera đấy nhé!”

 

Bà Vương hếch mặt, kéo tay áo lên cãi tới cùng:

 

“Camera cái con khỉ! Tôi hỏi bà, tụi tôi có ký giấy gì không? Không có chứ gì? Ăn xong bà cứ cho tụi tôi về, giờ bà đòi gì nữa? Lấy gì làm bằng chứng hả?”

 

Câu đó khiến bà Trương tức đến mức ngón tay run lẩy bẩy, chỉ vào mặt người ta mà không thốt ra nổi một chữ.

 

Rồi đột nhiên, bà ta… nằm vật ra giữa cửa, khóc gào:

 

“Trời ơi oan quá! Gặp phải khách ăn quỵt! Cướp trắng trợn giữa ban ngày rồi!”

 

Vợ chồng bà Vương thì mặt tỉnh bơ, chẳng sợ gì cả.

 

“Rầm!” — cả hai cùng ngồi bệt xuống sàn, đập tay đập chân, rồi bắt đầu la hét:

 

“Chính bà ấy xúi chúng tôi ăn! Đây là lừa đảo! Bị lừa rồi!”

 

Người xung quanh bu lại ngày càng đông.

 

Bà Vương lập tức tung ra “bằng chứng phản đòn” thứ hai:

 

“Mọi người nghe cho rõ đây nhé! Mỗi lần gọi món đều là bà ấy gợi ý trước — nào là cua lông, cua hoàng đế, tôm hùm, gà tần sâm…Đều là bà ấy chủ động gọi, không phải chúng tôi đòi!”

 

“Vợ chồng tôi ban đầu chỉ định ăn một bữa chân giò hầm thôi, là hai người họ ép chúng tôi phải gọi thêm, còn bảo chúng tôi rủ cả họ hàng đến ăn chung nữa!”

 

“Chúng tôi không từ chối được, đành phải làm theo lời họ!”

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Lý Tố Phân tranh thủ tiếp lời:

 

“Cha mẹ tôi mấy hôm nay bị ép ăn toàn đồ giàu đạm, dầu mỡ, cơ thể bắt đầu có vấn đề rồi! Chúng tôi không bắt họ đền tiền thì thôi, mà họ còn mặt dày bắt chúng tôi tôi trả tiền? Đúng là vô liêm sỉ!”

 

“Mọi người nhìn cái hóa đơn này mà xem! Không biết xấu hổ đến mức tự ý cộng thêm 20 tệ tiền boa mỗi bữa nữa! Ai cho họ cái gan đó? Đây rõ ràng là lừa đảo! Là gian thương trá hình!”

 

Một loạt chiêu trò của ba người khiến vợ chồng bà Trương Thanh Thảo sững người tại chỗ, mặt tái mét, chẳng còn chút vẻ hống hách như khi tới đòi nợ tôi ngày trước.

 

Họ không còn lời nào để nói, chỉ biết lăn ra đất rên rỉ, giả vờ mệt.

 

Vợ chồng bà Vương thấy vậy cũng bắt chước theo, miệng liên tục rên “ôi dào”, “đau quá”, “ngất mất thôi”…

 

Dù lớn tuổi hơn vợ chồng bà Trương, nhưng mặt dày gấp đôi, hoàn toàn không ngại làm trò giữa chốn đông người.

 

Không bao lâu sau, cảnh sát có mặt tại hiện trường.

 

Giống như lần trước, tôi lại được mời về đồn phối hợp điều tra.

 

Vừa thấy tôi, hai bên — cả Lý Tố Phân lẫn bà Trương — đồng loạt chỉ vào tôi đòi tiền.

 

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng:

 

“Tôi có tiền mà — nhưng tôi không trả. Một đồng cũng không.”

 

Cuối cùng, phía cảnh sát xác minh rõ:

 

Tôi không hề có bất kỳ trách nhiệm nào, và cho tôi rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Còn khoản hóa đơn khổng lồ kia — Lý Tố Phân và phe của cô ta nhất quyết cắn chặt rằng bà Trương mời khách, không chịu trả một xu.

 

Còn đòi… kiện vợ chồng bà Trương vì tội lừa đảo.

 

Hai ông bà già ấy không chịu nổi cú sốc, lần này có vẻ thật sự phải nhập viện vì tức rồi.

 

Một vụ kiện là điều không thể tránh khỏi.

 

Bà Trương Thanh Thảo không con cái, vì muốn đòi lại công bằng, liền gọi hết con cháu bên họ hàng tới để “chống lưng”.

 

Thậm chí còn lập di chúc, hứa nếu đòi được tiền sẽ chia một nửa cho họ.

 

Vậy là chẳng mấy chốc đã có hơn chục người họ hàng khăn gói kéo đến.

 

Lý Tố Phân lúc này mới nhận ra chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát.

 

Cô ta vội nộp đơn xin nghỉ việc, định chuyển nhà.

 

Nhưng — đã muộn.

 

Trước cửa nhà cô ta lúc nào cũng có người chầu chực, đòi tiền.

 

Đuổi được nhóm này, lại có nhóm khác kéo tới.

 

Dù chưa gây tổn thương thân thể, cũng không xông vào nhà, nên cùng lắm chỉ bị tạm giữ vài hôm rồi thả ra.

 

Ngược lại, nhà Lý Tố Phân không có ngày yên ổn.

 

Con trai cô ta sợ đến mức không dám ra khỏi nhà đi học.

 

Vợ chồng bà Vương thì bị dọa tới mức lên cơn đau tim, phải nhập viện trong đêm.

 

Đấu đá đến mức này rồi, hai bên cuối cùng cũng quyết định đưa nhau ra tòa.

 

Tôi được mời ra tòa làm nhân chứng, kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc.

 

Theo diễn biến vụ án, ngày mai chắc toà sẽ tuyên án, phán quyết sơ bộ là:

 

Lý Tố Phân cùng gia đình phải bồi thường một nửa của tổng số tiền đã tiêu.

 

Dù chia đôi thì cũng là vài trăm ngàn tệ.

 

Lý Tố Phân không chịu trả, cuối cùng bị cưỡng chế thi hành án.

 

Sau đó, chồng cô ta đ.â.m đơn ly hôn.

 

Còn bên kia, vợ chồng bà Trương cuối cùng cũng đòi lại được một phần tiền.

 

Nhưng rồi lại bị họ hàng chiếm mất.

 

Không dám cãi, không dám chống, họ đành cúi đầu theo họ hàng về quê, mang tiền theo, còn phải bỏ công ra phục dịch.

 

Nghe nói, mỗi ngày họ phải nấu ăn không công, phục vụ từ lớn tới nhỏ trong nhà người thân.

 

Và không dám đòi thêm 20 tệ tiền boa nữa.

 

Nhiều ngày sau, trong một đêm khuya, tôi nhận được thư xin lỗi của bà Trương:

 

【Cô gái à, chúng tôi biết mình sai rồi. Lúc đó là quá tham lam, được đằng chân lân đằng đầu. Thấy cô hiền lành dễ bắt nạt, nên mới muốn moi thêm chút lợi. Thật ra là vì chúng tôi quá yếu đuối, nên mới muốn đi đường tắt. Cô rộng lượng một chút, tha thứ cho chúng tôi được không? Tôi biết cô sống một mình cũng cô đơn mà, hay là… cô lại làm việc tốt thêm một lần nữa, nuôi chúng tôi đi? Tôi giao hết tiền cho cô giữ, chúng tôi sẽ tiếp tục nấu ăn cho cô, mà lần này, không cần tiền boa nữa đâu.】

 

【Tụi tôi ở đây cực khổ quá, lưng đau chân mỏi, sống thế này… chắc c.h.ế.t mất. Hẳn là cô không nỡ thấy người c.h.ế.t mà không cứu đâu, đúng không?】

 

Tôi chỉ gửi lại đúng một tấm hình.

 

Trong ảnh là ba khúc cà tím tội nghiệp nằm co ro trong lớp nước sốt — giống hệt lòng tốt của tôi ngày ấy, đã c.h.ế.t từ lâu rồi.

 

Hết.