Quán Ăn Thiện Tâm

Chương 6



Tôi gật đầu:

 

“Tôi suýt thì quên đấy. Căn hộ cũ của tôi rõ ràng đã khóa kỹ, vậy mà sao lại bị phá khóa rồi đột nhập vào nhỉ? May mà tôi đã lắp camera từ trước. Thì ra — có người cố ý xúi giục cha mẹ chồng mình xâm nhập bất hợp pháp vào nhà người khác.”

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tôi đưa cho cô ta xem đoạn video cảnh sát áp giải hai ông bà đi.

 

“Vừa mới bị bắt cách đây khoảng hai mươi phút. Chắc chị sắp nhận được thông báo rồi đấy.”

 

Quả đúng như dự đoán, điện thoại của cô ta lập tức đổ chuông.

 

Trong máy vang lên tiếng khóc thê thảm của bà Vương:

 

“Tố Phân à! Con bé đó tố cáo chúng ta tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp rồi! Con phải cứu chúng ta ra đó! Hai ông bà già thế này làm sao chịu nổi!”

 

Lý Tố Phân hoảng loạn thật sự, ánh mắt d.a.o động như bóng đèn chập điện.

 

Cô ta “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt tôi.

 

“Em gái, chị sai rồi… là chị hồ đồ! Em tha cho chị lần này đi, mình coi như chưa có chuyện gì xảy ra, sau này ở công ty, chị chống lưng cho em!”

 

Tôi im lặng, không phản ứng.

 

Cô ta cuống lên, nói tiếp:

 

“Chị trả tiền thuê nhà cho em! Cả điện nước, mọi khoản chị đền gấp đôi, được không?”

 

Tôi nhướng mày:

 

“Gấp đôi à?”

 

Cô ta gật đầu như gà mổ thóc:

 

“Phải! Gấp đôi! Chứ nếu không… chồng chị mà biết, chắc đánh chị c.h.ế.t mất!”

 

Tôi suy nghĩ một lát, cuối cùng chọn cách giải quyết riêng.

 

Sau khi cô ta chuyển khoản tiền bồi thường, còn cho người thay mới luôn ổ khóa nhà tôi, mọi chuyện tạm thời khép lại.

 

Cầm được tiền, tôi lập tức nộp đơn xin nghỉ việc, dọn về nhà mới, thong thả uống trà, tận hưởng cuộc sống.

 

Hai ngày sau, bên quản lý khu chung cư gọi báo:

 

“Cô Lăng, khóa nhà cũ của cô… lại bị đập phá rồi.”

 

Lần này, người đập cửa nhà tôi là vợ chồng bà Trương Thanh Thảo.

 

Camera an ninh ghi lại rõ ràng:

 

Hai người mang theo cả đống hóa đơn tới chờ tôi trả tiền.

 

Chờ cả ngày lẫn đêm vẫn không thấy tôi về, gọi điện cũng không được — thế là phá cửa xông vào.

 

Bên ban quản lý tòa nhà gọi hỏi tôi có muốn báo cảnh sát không.

 

Tôi bảo: “Chờ thêm chút nữa.”

 

Thấy ban quản lý không gọi cảnh sát, hai người họ càng được thể lấn tới, ngang nhiên dọn vào nhà tôi ở.

 

Đồng thời liên tục gọi điện thúc ép đòi tiền.

 

Tôi thong thả ăn hết một miếng bánh kem, rồi mới từ tốn bắt máy.

 

Giọng bà Trương hồ hởi như vừa trúng số:

 

“Ôi chao cô gái, cuối cùng cô cũng chịu nghe điện thoại rồi! Đừng có làm rùa rụt đầu nữa, mau mau trả tiền đi!”

 

Tôi đáp thẳng:

 

“Ai ăn thì người đó trả.”

 

Bà ta cười khẩy:

 

“Ý cô là không định trả thật hả?”

 

“Tôi bắt máy không phải để nói chuyện hóa đơn, mà là để thông báo: Ổ khóa nhà tôi giá 600 tệ, bà tính chuyển khoản hay trả tiền mặt?”

 

Bà ta cười phá lên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Dựa vào đâu tôi phải trả tiền cho cô?”

 

“Dựa vào việc bà đã vi phạm pháp luật. Trước bà, cặp vợ chồng kia cũng đập ổ khóa nhà tôi, giờ họ đã bồi thường đầy đủ. Không tin thì hỏi ban quản lý mà xem.”

 

Hai người họ hoang mang quay sang hỏi ban quản lý.

 

Rồi quay lại nhìn tôi, nửa tin nửa ngờ:

 

“Cặp đó… không phải diễn viên cô thuê à?”

 

Tôi chẳng buồn đáp, chỉ lạnh lùng nói:

 

“Một tiếng nữa nếu chưa chuyển tiền, tôi báo cảnh sát.”

 

“Nghe nói hôm nay hai người đó đang chuẩn bị chuyển nhà, bà nghĩ bà còn có thời gian mà dây dưa với tôi không?”

 

“Cái gì? Bọn họ chuyển nhà á?”

 

Nghe tới đó, hai người hoảng hốt, chẳng buồn nói gì thêm, quay người định chuồn.

 

Nhưng — ban quản lý đã đứng chắn trước cửa.

 

Chưa bồi thường thì đừng hòng rời đi.

 

Bất đắc dĩ, hai người đó móc ra một tờ 100 tệ ném xuống rồi định chuồn.

 

Tôi lập tức bảo ban quản lý gọi cảnh sát.

 

Ông lão thấy không ổn, vội vàng giữ tay bà vợ lại, rồi đau đớn lôi thêm 500 tệ từ trong… đế giày ra đặt lên bàn.

 

Sự thật là — Lý Tố Phân đâu có chuyển nhà.

 

Tôi bịa ra đấy.

 

Hôm ấy, sau khi đón cha mẹ chồng từ đồn cảnh sát về, cô ta càng nghĩ càng tức, gửi cho tôi cả loạt tin nhắn chửi rủa, thề rằng nhất định sẽ bắt tôi “bồi thường tổn thất tinh thần bằng cách khác”.

 

Tôi còn đang thắc mắc không biết cô ta định làm gì, thì một người bạn nhắn tin bảo:

 

“Lý Tố Phân vừa dắt cha mẹ chồng đi ăn ở quán bà Trương Thanh Thảo kìa. Vô cùng phô trương.”

 

Tôi không muốn bỏ lỡ trò vui, lập tức lái xe tới ngồi ở quán cà phê bên cạnh quán bà Trương, vừa thưởng thức cà phê vừa theo dõi.

 

Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, tôi thấy vợ chồng bà Trương hí hửng xách theo cả đống nguyên liệu bước vào quán — xem ra Lý Tố Phân gọi không ít món ngon.

 

Cô ta còn nhắn tin cho tôi:

 

【Cô cứ chờ đấy! Hôm nay tôi sẽ cho cô khóc ra nước mắt!】

 

Không rõ cô ta lấy đâu ra sự tự tin, cứ nghĩ chắc chắn người trả tiền… là tôi.

 

Hơn một tiếng sau, bên kia bắt đầu có tiếng cãi vã nổ ra.

 

Tường mỏng như giấy, chẳng cách âm được gì.

 

Giọng bà Trương sắc như dao, vang dội:

 

“Các người ăn sạch của tôi 700.000 tệ mà còn định quỵt tiền? Không có cửa! Hôm nay không trả tiền, đừng hòng bước ra khỏi cửa tiệm!”

 

Lý Tố Phân không hề lép vế, đáp trả:

 

“Chúng tôi nói ngay từ đầu là không trả tiền rồi nhé! Chính bà cũng nghe thấy mà! Muốn đòi thì đi mà tìm người khác, đừng có lôi chúng tôi vào!”

 

Bà Vương nhanh tay rút điện thoại, mở đoạn ghi âm hôm đó, vẻ mặt đầy đắc ý:

 

“Rõ ràng trong đoạn ghi âm, chúng tôi nói rất rõ là tháng này do Lăng Tiêu Tiêu trả tiền. Chúng tôi không trả, chính miệng bà đồng ý rồi đấy. Kêu tụi tôi cứ ăn thoải mái cơ mà.”

 

Lý Tố Phân càng thêm tự tin, vênh mặt:

 

“Giờ thì hết đường chối rồi nhé!”

 

Bà Trương Thanh Thảo tức đến phát khóc.

 

Vừa dậm chân vừa đập bàn, thở hồng hộc như sắp ngất:

 

“Trời ơi, số tôi khổ quá! Mấy trăm ngàn tệ chứ ít gì đâu! Giờ biết đi đâu mà đòi tiền hả trời!”