Quán Cơm Liên Giới

Chương 372



Những cánh én báo xuân bay lượn dập dìu, thời tiết ấm lên từng ngày.

Khi xuân đến hoa nở, tâm trạng con người dường như cũng theo cỏ cây mà đ.â.m chồi nảy lộc. Có những ý niệm chôn giấu sâu trong lòng, cũng theo lớp đất đã tan băng mà trồi lên mặt đất.

Ninh Chiêu tìm đến Nam Đồ: "Bà chủ, tôi có chuyện muốn bàn với cô."

Nam Đồ lập tức dừng tay, chờ anh nói tiếp.

Ninh Chiêu im lặng một lúc, như thể không biết phải mở lời thế nào, hồi lâu sau mới khó khăn thốt ra: "Tôi muốn xin nghỉ việc."

Nam Đồ hỏi: "Anh gặp khó khăn gì sao? Hay có điều gì không thích nghi được?"

Ninh Chiêu vẫn luôn thể hiện rất xuất sắc ở Tiệm cơm Nam Lai, tuy ít nói nhưng làm được rất nhiều việc. Nhất là trước khi Nam Đồ mua được robot ở thế giới Tinh tế, Ninh Chiêu đã giúp cô chia sẻ không ít công việc. Tiệm cơm vận hành đến giờ, Ninh Chiêu cũng là một trong những nhân viên kỳ cựu của Tiệm cơm Nam Lai, sao anh lại đột ngột muốn rời đi?

"Ở đây rất tốt, nhưng cuộc sống thế này không thuộc về tôi. Cả đời này tôi có lẽ đã định sẵn là phải sống cùng cát vàng, đổ hết giọt m.á.u cuối cùng trong những trận chiến với dị thú." Ninh Chiêu cười tự giễu.

Trong khoảng thời gian ở Tiệm cơm Nam Lai, có lẽ vì tâm trạng được thả lỏng, dinh dưỡng đầy đủ, lại không còn phải sống lênh đênh như lính đ.á.n.h thuê, nên Ninh Chiêu cảm thấy những vết thương âm ỉ trên người mình đã hồi phục đôi chút.

Những người thân của các đồng đội từng được anh chăm sóc cũng được giới thiệu đến làm việc tại Tiệm cơm Nam Lai, có thu nhập ổn định, không còn cần anh chu cấp nữa. Nam Đồ lại vừa mua được robot bếp đa năng, sự ra đi của anh cũng không ảnh hưởng quá lớn đến tiệm cơm.

Khi những điều trăn trở lần lượt tan biến, Ninh Chiêu lại nảy sinh ý định quay về làm lính đ.á.n.h thuê.

TBC

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Lúc tôi khó khăn nhất, chính Tiệm cơm Nam Lai đã cho tôi một chỗ nương thân, tôi rất biết ơn. Những ngày ở đây là quãng thời gian yên bình và nhẹ nhõm nhất trong đời tôi. Nhưng dị thú vẫn đang hoành hành, tiếp tục đe dọa đến sự an toàn của Thiên Lăng Thành, tôi không thể làm ngơ."

Nam Đồ bình tĩnh nhìn Ninh Chiêu, không hề ngạc nhiên khi anh có suy nghĩ đó.

Càng mở khóa nhiều thế giới hơn, trong lòng Nam Đồ càng dâng lên một ý niệm rõ ràng: Tiệm cơm Nam Lai chưa chắc sẽ duy trì mãi, nhân viên cũng chưa chắc sẽ ở lại suốt đời.

Gặp gỡ chỉ là ngẫu nhiên, chia ly mới là lẽ thường.

Mọi người đều là khách qua đường trong cuộc đời nhau.

Thật ra sau thời gian dài tiếp xúc, Nam Đồ cũng mơ hồ cảm nhận được sự mong đợi của Ninh Chiêu với cuộc sống lính đ.á.n.h thuê. Có lẽ có những người sinh ra là để hướng về mạo hiểm và thử thách, huống hồ giữa Ninh Chiêu và dị thú còn có mối thù sâu như biển.

Anh không có người thân, những đồng đội có thể giao phó sinh mạng mới chính là người thân của anh. Nếu không thì bao năm qua, Ninh Chiêu đã chẳng xem người nhà của đồng đội là trách nhiệm của mình. Đồng đội c.h.ế.t vì dị thú, sao anh có thể bỏ qua được.

"Tiếp theo anh định làm gì?" Nam Đồ hỏi.

Ninh Chiêu đã nghĩ kỹ: "Trong thời gian làm ở tiệm cơm tôi cũng tích góp được ít tiền, tôi muốn thuê vài người, đến nơi... năm xưa mọi người hy sinh, thử xem có thể tìm được hài cốt của họ để đưa về Thiên Lăng Thành chôn cất."

Năm đó thú triều sắp ập đến, khắp nơi rối loạn, bản thân anh cũng bị thương nặng, không kịp thu nhặt hài cốt của đồng đội, chỉ có thể miễn cưỡng cõng một người đồng đội trọng thương chạy về tuyến đường mà lính đ.á.n.h thuê hay qua lại để cầu cứu. Sa mạc lại nổi tiếng là biến hóa khôn lường, chỉ trong một đêm, cồn cát có thể từ cao v.út biến thành thấp lè tè, từ bằng phẳng thành dốc đứng. Sự thay đổi đó khiến việc xác định vị trí đội ngũ từng bị tập kích càng thêm khó khăn.