Nhưng Ninh Chiêu không cam lòng để đồng đội cứ thế yên nghỉ trong sa mạc An Kim, anh muốn tìm lại hài cốt của mọi người trước, rồi mới tái lập đội lính đ.á.n.h thuê. Nhờ Nam Đồ mua dinh dưỡng lỏng cũng là vì điều đó, để sau này họ có thể hành trang gọn nhẹ, chỉ mang theo dinh dưỡng lỏng, như vậy sẽ ở lại trong sa mạc lâu hơn, khả năng thành công cũng cao hơn.
"Tôi cũng muốn đi!" Vừa dứt lời, một bóng người đột nhiên lao vào, đứng chắn trước mặt hai người.
Là Thi Văn Tuyên.
"Cậu không được đi." Ninh Chiêu cau mày: "Tôi đã hứa với mẹ cậu, sẽ không để cậu làm lính đ.á.n.h thuê."
Thi Văn Tuyên ưỡn cổ nói: "Bây giờ đâu phải làm lính đ.á.n.h thuê, là đi tìm ba tôi. Là con trai ông ấy, đưa ông ấy trở về nhà chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?"
Thi Văn Tuyên mãi mãi không quên được năm đó, trong Thiên Lăng Thành lòng người hoang mang, khắp nơi đều nói thú triều sắp đến, nhưng ba cậu vẫn còn ở trong sa mạc An Kim. Cậu vội vàng chạy đến cổng thành đợi, mong được nhìn thấy ba mình cười tươi nhảy xuống khỏi xe, xoa rối tóc cậu, vỗ vai cậu rồi cười ha hả bảo mình may mắn, về kịp rồi.
Nhưng cậu đã không đợi được.
Mãi đến mấy ngày sau, sau khi Ninh Chiêu tỉnh lại sau cơn hôn mê Thi Văn Tuyên mới biết tin cha mình đã mất.
Chẳng có gì cả, chỉ một lời nhắn lại, đã tuyên bố sự kết thúc sinh mệnh của một người đàn ông, một người chồng, một người cha. Không có t.h.i t.h.ể, không có di vật, thậm chí đến mảnh vải rách cũng chẳng có.
Mặc dù biết đây là kết cục của rất nhiều lính đ.á.n.h thuê, nhưng hai mẹ con cậu vẫn khó mà chấp nhận. Mất mấy năm mới gắng gượng bước ra khỏi nỗi đau, bây giờ có cơ hội đưa cha về nhà, Thi Văn Tuyên muốn đích thân đi, cậu không còn là đứa trẻ từng cần cha bảo vệ nữa.
Ninh Chiêu nhất quyết không chịu: "Không được." Chuyến đi lần này mà anh lên kế hoạch chẳng khác gì cuộc săn g.i.ế.c của lính đ.á.n.h thuê, thậm chí còn nguy hiểm hơn vì thời gian tìm kiếm trong sa mạc An Kim kéo dài. Cha của Thi Văn Tuyên đã... vậy nên Thi Văn Tuyên không thể xảy ra bất cứ sơ suất nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thi Văn Tuyên mắt đỏ hoe, cố chấp đến mức khiến người ta đau đầu: "Anh không cho tôi đi, thì tôi sẽ âm thầm bám theo anh, hoặc tự đi, tôi cũng đã kiếm được ít tinh hạch rồi, tự thuê xe được."
Người lớn như vậy, thật sự không dễ trông chừng, chẳng lẽ lại trói lại? Ninh Chiêu nhìn sang Nam Đồ cầu cứu, Nam Đồ cười khổ, đứng ra hòa giải: "Thi Văn Tuyên, cậu là người trưởng thành rồi, có thể tự đưa ra quyết định, cũng phải tự chịu trách nhiệm với quyết định của mình. Nhưng cậu đã nghĩ tới mẹ cậu chưa? Bà ấy vất vả nuôi cậu khôn lớn, nếu cậu xảy ra chuyện, bà ấy phải làm sao?"
Sắc mặt Thi Văn Tuyên lộ vẻ giằng co.
Nam Đồ tranh thủ khuyên thêm: "Nếu cậu nhất định muốn đi tìm hài cốt của cha mình, có thể viết một lá thư cho mẹ, hỏi ý bà ấy."
Cô lại hỏi Ninh Chiêu: "Anh có gấp rút rời đi không?"
Ninh Chiêu nói: "Tuyển người nên tôi cần thêm một thời gian."
Vậy thì vừa hay, có thể đợi thư hồi âm từ mẹ Thi Văn Tuyên. Nếu trong thư, bà ấy đau đớn từng chữ, nói rằng mình tuyệt đối không thể chịu đựng được việc mất chồng rồi lại mất con, cô tin rằng Thi Văn Tuyên cũng sẽ không vì kích động nhất thời mà nhất quyết theo Ninh Chiêu rời đi. Ngược lại, nếu bà ấy cũng đồng ý, vậy thì Ninh Chiêu chắc chắn không thể ngăn nổi Thi Văn Tuyên, dẫn theo cậu bên mình còn bảo đảm an toàn hơn.
Đợi gần nửa tháng sau, Thi Văn Tuyên nhận được hồi âm.
Trên giấy chỉ có hai chữ. Nét mực ở mấy chỗ đã thấm cả qua mặt sau.
[Đi đi. ]
Thi Văn Tuyên cầm thư đến tìm Ninh Chiêu, nhưng trên mặt không hề có vẻ vui mừng vì nguyện vọng được thực hiện, ngược lại còn bình tĩnh hơn nhiều. Cậu bắt đầu hỏi rất nhiều kỹ năng sinh tồn trong sa mạc An Kim, còn tranh thủ thời gian học tập kỹ năng chiến đấu sau giờ làm.
TBC