Quân Hôn Năm 80: Xuyên Thành Đại Mỹ Nhân Được Chồng Cưng Chiều

Chương 265



Hoắc Tiểu Anh chọn một vị trí đẹp, vẫy tay về phía Nghiêm Tuấn: "Nhanh đến đây, chỗ này không tệ."

Nơi này vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt nhộn nhịp của sân trượt băng, hơn nữa tầm nhìn lại rộng.

Vẻ ngoài tươi tắn của Hoắc Tiểu Anh lại thu hút một vài tên lưu manh có ý đồ xấu, nơi này đông người nên đủ thành phần hỗn tạp, hơn nữa những tên lưu manh này đều là loại không sợ trời không sợ đất, thấy người đẹp là không nhịn được tiến lên trêu chọc.

Một gã đàn ông béo phì huýt sáo về phía Hoắc Tiểu Anh: "Em gái xinh đẹp, có hứng thú trượt băng cùng chúng tôi không? Nếu không biết, tôi sẽ dạy em."

DTV

Hoắc Tiểu Anh ghét bỏ quay đầu đi, không để ý đến lời trêu chọc của gã béo.

Nghiêm Tuấn nhíu chặt mày, hiển nhiên rất ghét tình huống như vậy, anh ta đang định đứng dậy thì bị Hoắc Tiểu Anh ngăn lại: "Không cần chấp nhặt với đám người đó, chúng ta chụp ảnh đi."

Gã béo rõ ràng đã nghe thấy cuộc đối thoại của họ, hắn ta dẫn theo mấy tên em họ, hung hăng trượt đến trước mặt họ: "Tôi gọi cô một tiếng em gái xinh đẹp là nể mặt cô đấy, sao cô lại khinh người thế?"

Mấy gã đàn ông phía sau cũng một vẻ mặt hung dữ không có ý tốt, Nghiêm Tuấn đứng trước mặt Hoắc Tiểu Anh: "Các người có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi, đừng bắt nạt con gái nhà lành."

"Ồ, nhóc con này, anh hùng cứu mỹ nhân à, cũng phải xem mình có bản lĩnh đó không đã chứ?"

Bọn gã béo đông người, có năm sáu người, ngược lại Nghiêm Tuấn chỉ có một mình, tuy anh ta cao to khỏe mạnh nhưng Hoắc Tiểu Anh tính toán thì khả năng chiến thắng không cao, cô nhỏ giọng nói bên tai Nghiêm Tuấn: "Nghiêm Tuấn, chúng ta đi thôi, tránh chuyện thì hơn, hơn nữa đám người này trông không dễ chọc."

Nếu như trước đây, khi Hoắc Tiểu Anh và đám bạn của cô đến, cô chắc chắn sẽ không chịu thua, mọi người chắc chắn sẽ đ.á.n.h nhau nhưng từ khi ở cùng với Hạ Lý Lý, tâm trạng của cô đã bình tĩnh hơn nhiều, cũng không còn thích đ.á.n.h đ.ấ.m g.i.ế.c chóc nữa, hơn nữa bây giờ cô không muốn Nghiêm Tuấn bị thương một chút nào.

"Ừ." Nghiêm Tuấn định cùng cô rời đi, ai ngờ đám người kia không chịu, trực tiếp chặn trước mặt hai người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Sao thế, định đi à? Ông đây không cho các người đi! Đã là sân trượt băng thì chúng ta thi đấu một trận thế nào? Nếu anh thắng thì dẫn theo người phụ nữ của anh cút đi, nếu anh thua thì để người phụ nữ lại, còn anh thì bị chúng tôi đ.á.n.h một trận." Gã béo không buông tha nói.

Hoắc Tiểu Anh biết, Nghiêm Tuấn không phải người bản địa ở đây, căn bản không biết trượt băng, đám người này chắc cũng nghe ra anh ta không phải giọng địa phương, biết anh ta chắc chắn sẽ thua.

Nghiêm Tuấn xoa mũi, không sợ hãi nói: "Được thôi, không vấn đề."

Hoắc Tiểu Anh kéo tay áo anh ta: "Nghiêm Tuấn, anh biết trượt băng không? Hơn nữa, đây không phải là chuyện đùa, đám người này không dễ chọc đâu."

"Không sao, cô cứ yên tâm." Nghiêm Tuấn nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, khiến tâm trạng Hoắc Tiểu Anh bình tĩnh lại.

"Vậy thì... anh nhất định phải cẩn thận."

"Ừ."

Gã béo ném cho anh ta một đôi giày trượt băng, Nghiêm Tuấn chỉ nhìn thoáng qua, không dùng đôi giày mà hắn ta đưa, ngược lại tìm trong đám người một người có cỡ giày gần giống anh ta rồi mượn một đôi, người ta cũng thích xem náo nhiệt nên đồng ý với yêu cầu của anh ta.

"Thằng nhóc thối, còn khá thận trọng."

Gã béo đã bỏ thứ gì đó vào giày trượt băng của anh ta, Nghiêm Tuấn nhìn một cái là biết ngay, đám người này chính là muốn anh ta thua.

Nghiêm Tuấn đi giày trượt băng vào, anh ta thực sự là lần đầu tiên trượt băng nhưng đứng trên mặt băng lại rất vững vàng, thậm chí còn trượt mấy vòng mà không bị ngã.

Gã béo thấy anh ta thế mà biết trượt băng, nghiến răng nghiến lợi, phái ra một tên lưu manh lanh lợi nhất bên cạnh.

Tên lưu manh khinh thường liếc nhìn Nghiêm Tuấn, hắn ta chính là một trong hai người trượt băng giỏi nhất ở sân trượt băng này.