"Cái, cái gì?" Mẹ Nghiêm cũng không ngờ người con trai mình đưa về lại có thai.
Nghiêm Tuấn cũng ngơ ngác nhưng anh nhanh chóng nhận ra, đây là Hoắc Tiểu Anh đang giúp mình.
Chỉ là như vậy lại hủy hoại thanh danh của cô: "Tiểu Anh, đừng nói bậy..."
Nhưng Hoắc Tiểu Anh đã bịt miệng anh, ra hiệu anh đừng nói: "Nghiêm Tuấn lúc đầu không cho con nói chuyện này với hai bác nhưng con biết nếu không nói ra, hai bác vẫn sẽ ép anh ấy làm những chuyện anh ấy không muốn làm."
Chị dâu nghe xong câu này, khóc lóc chạy về phòng, chỉ để lại một đứa trẻ khóc ngằn ngặt bên ngoài.
Cha Nghiêm thở dài, ngồi xuống ghế không nói một lời.
"Nghiệp chướng, nghiệp chướng." Mẹ Nghiêm cũng không còn cách nào, nếu người phụ nữ này đã có thai, đây cũng là cốt nhục của nhà họ Nghiêm, không thể phá bỏ.
Nhưng như vậy cũng có nghĩa là, họ phải chấp nhận người phụ nữ này.
Hoắc Tiểu Anh đỡ Nghiêm Tuấn đứng dậy: "Bác trai, bác gái, hai bác nói đàn ông phải sống cho ra dáng đàn ông, chẳng lẽ hai bác muốn Nghiêm Tuấn phụ bạc vợ con sao? Bây giờ trong bụng con đã có con của anh ấy, chẳng lẽ hai bác không muốn cả cháu ruột của mình sao?"
Cha Nghiêm nặng nề nói: "Đứa bé chắc chắn phải giữ, thằng khốn Nghiêm Tuấn này, mày lại làm ra chuyện như vậy, tao..."
Mẹ Nghiêm có chút lo lắng: "Như vậy thì Hạnh Nhân phải làm sao? Nếu không cô ấy hoàn toàn có thể lựa chọn đi bước nữa, như vậy không phải là hại cô ấy sao? Còn phải nuôi hai đứa con, chúng ta không phải là hại người ta sao?"
Hoắc Tiểu Anh cũng nghe ra từ lời nói của họ, hai người già này chỉ vì đứa trẻ còn nhỏ, sợ đứa trẻ không được chăm sóc, chứ bản chất không xấu.
"Bác trai, bác gái, bản thân con cũng có thể kiếm tiền, cho dù Nghiêm Tuấn có gia đình riêng, tiền lương của anh ấy vẫn gửi về để phụ giúp gia đình, con có thể nuôi thằng bé, hai bác không cần lo lắng."
"Cái... cái này là lời gì vậy?" Mẹ Nghiêm cũng là lần đầu tiên thấy cách làm như vậy.
Đàn ông trong làng họ lấy vợ, nhà gái hận không thể moi sạch tiền của nhà trai, cô gái này sao lại ngược lại thế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
DTV
"Không chỉ vậy, con còn có nhà ở Kinh Thành, con còn đưa cho hai bác một khoản tiền để hai bác dưỡng già."
Đây chính là chỗ dựa của Hoắc Tiểu Anh, điều kiện gia đình cô vốn đã không tệ, cộng thêm việc làm ăn của cửa hàng quần áo vẫn luôn tốt, đà này tiếp tục, cô có thể kiếm được không ít tiền.
Cha Nghiêm và mẹ Nghiêm nhìn nhau, ngay cả Nghiêm Tuấn cũng nghi ngờ lời nói nghiêm túc của cô.
"Con nói thật, con là con một trong nhà, sau này con và Nghiêm Tuấn kết hôn, anh ấy sẽ là con rể duy nhất trong nhà, bố mẹ con chắc chắn sẽ đối xử tốt với anh ấy."
Nghiêm Tuấn vừa buồn cười vừa bất lực, cha mẹ Nghiêm hiển nhiên cũng nhận ra điều gì đó: "Ý của con là, muốn Nghiêm Tuấn ở rể?"
"Ý con là như vậy nhưng điều này không có nghĩa là anh ấy không quan tâm đến hai bác, con đã nói rồi, tiền lương của anh ấy đều đưa cho hai bác, ngoài ra con còn đưa cho hai bác một khoản tiền để phụ giúp hai bác!"
Cô gái thành phố này quả nhiên có tư tưởng khác biệt, lúc này mẹ Nghiêm mới phát hiện, quần áo trên người Hoắc Tiểu Anh trông cũng rất đắt tiền.
Cha Nghiêm và mẹ Nghiêm còn chưa kịp trả lời thì bụng Hoắc Tiểu Anh đã bắt đầu kêu ùng ục, suốt đường đi, họ vẫn chưa ăn cơm.
Bây giờ vừa đói vừa mệt: "Hai bác có thể cân nhắc, bây giờ vấn đề lớn nhất chính là..."
Nghiêm Tuấn biết cô đói rồi: "Tôi đi nấu cơm, Tiểu Anh, cô ngồi đây nghỉ một lát."
"Không sao, tôi giúp anh làm việc."
Hoắc Tiểu Anh nhất quyết đi theo, Nghiêm Tuấn liền để cô ngồi trước bếp củi nhóm lửa, như vậy sẽ ấm hơn một chút, cũng nhàn hơn.
Hoắc Tiểu Anh nhìn theo bóng lưng Nghiêm Tuấn, người đàn ông cao lớn đang cắt rau ở đó.
Nơi này vốn là vùng nghèo, cũng không có gì tốt để chiêu đãi khách, Nghiêm Tuấn xào một đĩa cải trắng, lại lấy một ít thịt xông khói xào với ớt, cuối cùng còn làm một bát canh cà chua trứng.