Ba món ăn rất đơn giản, ở nơi này đã là đãi ngộ chỉ có vào dịp Tết, Nghiêm Tuấn đã lấy ra những thứ tốt nhất để chiêu đãi cô.
"Xin lỗi cô, cô từ xa đến đây, để cô chịu ấm ức rồi."
"Không ấm ức, chỉ có hơi bất ngờ, nếu anh nói sớm những chuyện này với tôi, tôi còn có cách ứng phó, vừa rồi thực sự làm tôi sợ hết hồn."
Cô còn tưởng Nghiêm Tuấn thực sự đã có vợ, không ngờ chỉ là gia đình anh tự biên tự diễn, hơn nữa anh còn luôn bảo vệ cô.
"Là lỗi của tôi, không nói rõ tình hình gia đình với cô sớm hơn, thực sự có hơi phức tạp." Nghiêm Tuấn ngượng ngùng gãi đầu, cười lên lại lộ ra hai chiếc răng khểnh.
Hoắc Tiểu Anh phát hiện ra vết thương trên người anh, vừa rồi cha Nghiêm dùng không ít sức: "Ăn cơm xong, tôi sẽ bôi t.h.u.ố.c cho anh."
"Được."
Cả nhà lặng lẽ ăn cơm, Hoắc Tiểu Anh có lẽ là đói quá nên thấy đồ ăn Nghiêm Tuấn nấu đặc biệt ngon.
Những đứa trẻ trên bàn cũng ăn rất ngon lành, dường như đã lâu rồi chúng không được ăn những món ăn ngon như vậy.
May là Hoắc Tiểu Anh nghĩ rằng đi xa như vậy chắc chắn phải mang theo quà, cô liền lấy một hộp sô cô la từ trong túi ra: "Kẹo này rất ngon, lát nữa cháu nếm thử xem."
Đứa trẻ nhìn hộp sô cô la được gói đẹp mắt nhưng không dám lấy.
Mẹ Nghiêm lên tiếng: "Người ta tặng thì cháu cứ cầm lấy đi!"
Hoắc Tiểu Anh lại lấy ra một số thực phẩm chức năng dành cho người già: "Bác trai, bác gái đến vội quá, đây là cháu mua cho hai bác."
Còn về Hạnh Nhân, ngay từ đầu cô thực sự không biết đến sự tồn tại của cô ta nên không chuẩn bị gì cho cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng cô cũng biết cha mẹ Nghiêm đang lo lắng điều gì, chính là suy nghĩ của người chị dâu này.
"Không cần mua gì cả." Lúc này, mẹ Nghiêm đã cảm thấy hơi hối hận vì thái độ vừa rồi: "Cháu à, thực sự xin lỗi cháu, hoàn cảnh gia đình chúng ta hơi phức tạp. Hơn nữa cháu cũng thấy chúng ta ở đây rất nghèo."
"Cháu biết, cháu không trách mọi người."
"Anh cả của Nghiêm Tuấn thực sự quá vất vả, hơn nữa hồi nhỏ Nghiêm Tuấn suýt c.h.ế.t đuối, cũng là anh cả của nó cứu nó, mới có cơ hội để nó sống đến bây giờ, chúng tôi không phải là người không biết lý lẽ, thực sự là..."
Cha Nghiêm bất lực nói: "Chúng tôi nghèo, gia đình như vậy, vốn nghĩ chắc chắn không có cô gái nào chịu lấy Nghiêm Tuấn nên mới nghĩ ra cách này, khiến cháu chê cười, chỉ là về chuyện ở rể này... Bây giờ tôi chỉ có một đứa con trai, tôi biết cháu cũng tốt bụng..."
"Bác trai, bác nhìn xem trong nhà còn có hai đứa con mà anh cả để lại, hai bác cũng có cháu rồi, không cần sợ không có người nối dõi, Nghiêm Tuấn ở rể nhà cháu, điều kiện sống của hai bác cũng có thể được cải thiện, bọn trẻ cũng có cơ hội đi học, cháu cũng sẽ cố gắng giúp đỡ hai bác, còn chị dâu, hai bác cho cháu nói chuyện với cô ấy được không?"
Cha Nghiêm bị thuyết phục, đúng như Hoắc Tiểu Anh nói, hơn nữa Nghiêm Tuấn là người có bản lĩnh, giữ anh ở lại nơi này thực sự là uổng phí anh, ông cũng có tư tâm, nếu vấn đề kinh tế có thể giải quyết được thì Nghiêm Tuấn không ở nhà cũng không sao.
"Hạnh Nhân e là không muốn gặp con."
Ai ngờ Hạnh Nhân đã đi ra, cũng nghe thấy cuộc đối thoại của họ.
"Cô theo tôi." Mắt Hạnh Nhân đỏ hoe, rõ ràng là vừa khóc.
DTV
Nghĩ đến một người phụ nữ như vậy, chồng mất, còn phải nuôi hai đứa con, cuộc sống chắc chắn rất khó khăn, Hoắc Tiểu Anh định bụng sẽ khuyên giải cô ta tử tế.
Hạnh Nhân ôm đứa trẻ đang khóc, đầy bụng ấm ức.
Ban đầu là bố mẹ chồng hứa với cô, để Nghiêm Tuấn cưới cô, cô mới chịu sinh đứa con này, dù sao cũng là chú của đứa trẻ, cũng coi như có chỗ dựa, bây giờ như vậy, cô phải làm sao đây?
"Chị Hạnh Nhân, tôi biết trong lòng chị đang trách tôi nhưng chị cũng biết Nghiêm Tuấn, anh ấy là quân nhân, sau này còn có con đường rộng mở hơn nữa, cho dù bây giờ hai người kết hôn, cũng không có nghĩa là chị có thể trói buộc anh ấy cả đời, huống hồ bây giờ chú trọng vào tự do yêu đương và hôn nhân, em biết chị cũng vì nghĩ cho các cháu, tôi có thể đảm bảo với chị, sau này nếu các cháu học hành tốt, Nghiêm Tuấn nhất định sẽ cho chúng đi học, cho đến khi ra trường đi làm."