Quan Nguyệt

Chương 1: 1



Tôi và Tống Liêm trùng sinh cùng lúc.

 

Anh ta vẫn như kiếp trước, tràn đầy hy vọng đến cầu hôn tôi.

 

Nhưng tôi lại từ chối.

 

Tống Liêm sững sờ.

 

“Vì sao?”

 

“Chúng ta đã kết hôn năm mươi năm, luôn sống rất hạnh phúc mà.”

 

Tôi lạnh lùng lắc đầu.

 

“Bị gọi là ‘vợ của Tống tiên sinh’ suốt cả đời một dời rồi, giờ tôi cũng muốn có một cái tên của riêng mình.”

 

Tống Liêm không hiểu, tưởng rằng tôi đang dỗi.

 

“Rời khỏi tôi, em có thể làm được cái gì? Ngay cả đi quét đường cũng chưa chắc đến lượt em!”

 

Anh ta đợi tôi hối hận.

 

Nhưng đợi suốt bao nhiêu năm, chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi bước lên đỉnh cao.

 

Trở thành người mà anh ta vĩnh viễn không thể với tới.

 

01

 

Ngày Tống Liêm được trường học bổ nhiệm làm giáo sư danh dự, cũng chính là kỷ niệm 50 năm ngày cưới của chúng tôi.

 

Hai đứa con trai tổ chức một buổi tiệc mừng linh đình tại nhà.

 

Trong bữa tiệc, một nữ phóng viên trẻ đến phỏng vấn tôi.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

“Phu nhân của giáo sư Tống, nếu có kiếp sau, bà còn muốn lấy giáo sư Tống không?”

 

Cô gái ấy chỉ mới ngoài hai mươi, thần thái tươi sáng, ánh mắt long lanh như nai con quét qua hai chiếc nhẫn cưới trên tay tôi và Tống Liêm, trong mắt tràn đầy khát khao với tình yêu.

 

Tôi hiểu ý cô ấy.

 

Tôi và Tống Liêm là cặp đôi nổi tiếng ân ái, từng được truyền thông đưa tin nhiều lần.

 

Chúng tôi là bạn học đại học, cùng đi lao động ở nông thôn khi phong trào tri thức xuống ruộng diễn ra, lại ở cùng một thôn, không rời không bỏ, cùng nhau vượt qua bao năm tháng gian khổ.

 

Tôi nuôi hai con, lo toan chuyện trong ngoài, chăm sóc mẹ chồng đau ốm.

 

Tống Liêm tập trung vào sự nghiệp, từ một học sinh nghèo vô danh, trở thành giáo sư của trường danh tiếng, vào làm tại Viện Khoa học Xã hội, nhận được hàng loạt danh hiệu vinh dự.

 

Chồng ra ngoài phát triển, vợ ở nhà quán xuyến – kiểu mẫu vợ chồng điển hình trong sách giáo khoa.

 

Tất cả mọi người đều cho rằng tôi rất may mắn.

 

Chồng thành đạt, hai con trai cũng tốt nghiệp trường danh tiếng, có công việc và sự nghiệp ổn định.

 

Nhưng không ai biết rằng, đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng ấy, là cả một đời người phụ nữ không được nhìn thấy.

 

Bao năm qua, tôi sống không hề hạnh phúc.

 

Tôi vừa mở miệng trả lời, thì Tống Liêm đã cầm ly rượu chen vào, mạnh mẽ cắt ngang lời tôi.

 

“Đương nhiên rồi, đời này cô ấy sống sung sướng không để đâu cho hết.”

 

Hai đứa con trai cũng hùa theo.

 

“Mẹ tôi mà lấy được bố tôi lần nữa, chắc phải thắp hương cầu khẩn rất nhiều lần mới được đấy.”

 

“Ông ngoại tôi thường nói, nhà mình tổ tiên phù hộ, mộ phần bốc khói xanh cơ mà. Nếu có kiếp sau, mẹ chắc chắn không thể để bố thoát được đâu.”

 

Tống Liêm khẽ nhếch môi, khóe mắt nhăn lại, lộ ra nụ cười cưng chiều.

 

“Chạy không thoát đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Cái tài bám người của mẹ các con, lợi hại lắm đấy.”

 

Cô phóng viên trẻ mắt sáng rực, thốt lên một tiếng đầy ngưỡng mộ.

 

“Giáo sư Tống, nghe vậy thì ra là phu nhân theo đuổi thầy trước ạ?”

 

Đúng vậy, là tôi theo đuổi Tống Liêm.

 

Chuyện này từng được truyền thông đưa tin, cô phóng viên đó cũng đã tìm hiểu, không thể không biết.

 

Tống Liêm nghe cô ấy hỏi vậy, liền kiêu ngạo mím môi, lặp lại những lời cũ kỹ đã nói hàng trăm lần.

 

Tôi chủ động mang cơm cho anh ta, giặt quần áo cho anh ta.

 

Khi anh ta bệnh, tôi chủ động giúp anh ta làm việc đồng áng.

 

Mối quan hệ này là do tôi chủ động, vì thế, Tống Liêm mãi mãi đứng ở vị trí cao hơn, cả đời này, tôi phải hầu hạ anh ta.

 

Đó là điều tôi “xứng đáng” nhận được.

 

Cô phóng viên cười khúc khích, cảm thán: “Trong thời đại đó, phu nhân đúng là dũng cảm thật đấy!”

 

2

 

Hai chữ “dũng cảm”, nghe vào tai lại thấy chói tai một cách lạ lùng.

 

Từ lúc lấy Tống Liêm, tôi đã không còn liên quan gì đến hai chữ ấy nữa.

 

Mẹ chồng tôi là một người phụ nữ khôn khéo và độc đoán.

 

Cả đại gia đình sống chung một nhà, mọi sinh hoạt từ ăn mặc, ở, đi lại đều phải theo họ.

 

Từ việc lớn như bày biện đồ đạc trong nhà, đến chuyện nhỏ như vỏ gối trong phòng ngủ, thậm chí vải vóc tôi chọn, quần áo tôi may, cũng không do tôi quyết định.

 

“Cái vải màu xanh xám này nhìn già quá, xấu lắm, mai mặc bộ màu xanh lam ấy đi, mẹ để sẵn ở đầu giường rồi đấy.”

 

“Cái đèn bàn này để trên tủ đầu giường đang tốt, sao lại dời lên bàn nhỏ rồi?”

 

“Tối con vung tay hay đụng trúng, sợ làm rơi vỡ.”

 

“Vậy thì cẩn thận chút đi! Đèn bàn vẫn nên để đầu giường, ban đêm dậy cũng tiện.”

 

Mẹ chồng tôi đặt lại đèn bàn lên tủ đầu giường, nheo đôi mắt dài hẹp, đảo một vòng trong phòng ngủ, rồi mở cửa tủ quần áo, theo thói quen của bà, sắp xếp lại toàn bộ đồ đạc.

 

“Quần của con không được để lên trên quần của Tống Liêm đâu, phụ nữ đè đầu đàn ông, làm sao mà khá lên được?”

 

“Quan Nguyệt, không phải mẹ trách con, mà là con làm việc không biết điều chút nào cả.”

 

Lúc đầu, tôi không quen, có đề cập với Tống Liêm, nhưng anh ta cau mày, nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc.

 

“Mẹ làm vậy cũng vì tốt cho chúng ta, em không thể nhường một chút sao?”

 

“Mẹ đã có tuổi, mấy việc trong nhà bà hiểu rõ hơn em, nghe lời bà là được rồi.”

 

Thời đó, tư tưởng còn lạc hậu, tôi không dám trái lời mẹ chồng.

 

Thế là tôi nhường.

 

Bao nhiêu năm qua, tôi nhẫn nhịn sự độc đoán của mẹ chồng, nhẫn nhịn sự soi mói của Tống Liêm, nhẫn nhịn cảnh hai con trai nghịch ngợm quậy phá, nhẫn nhịn cả sự hỗn láo của con dâu.

 

Tôi đã nhường cả một đời.

 

Trong thế giới nhỏ bé của chính mình, từng bước từng bước nhẫn nhịn, từng bước từng bước lùi lại.

 

Cuối cùng co mình trong một góc, sống chỉ còn lại cái xác không hồn.

 

Vậy mà họ vẫn gọi đó là “hưởng phúc”.

 

Đối diện với ánh mắt ngưỡng mộ và khát khao của nữ phóng viên trẻ.

 

Tôi thật sự không nỡ để cô ấy sống mãi trong một ảo tưởng hão huyền.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com