Quan Nguyệt

Chương 2



3

 

“Không muốn.”

 

Tôi nâng cao giọng, dứt khoát lắc đầu.

 

“Tôi không muốn lấy Tống Liêm thêm lần nữa.”

 

“Bị gọi là ‘phu nhân của Tống tiên sinh’ suốt cả đời, nếu được sống lại một lần, tôi cũng muốn có cái tên của riêng mình.”

 

Sảnh tiệc đang náo nhiệt lập tức lặng như tờ.

 

Mọi người xung quanh kinh ngạc quay đầu nhìn tôi, cô phóng viên tròn xoe mắt, rõ ràng không ngờ tới câu trả lời này.

 

Nụ cười trên môi Tống Liêm cứng lại.

 

Anh ta bất đắc dĩ nhún vai, siết c.h.ặ.t t.a.y tôi.

 

“Bà già này đúng là…”

 

“Hôm qua giận dỗi tôi một chút, giờ còn đang giận đây mà.”

 

“Em xem lại mình đi, từng này tuổi rồi.”

 

Mọi người cười ồ lên, bầu không khí trong bữa tiệc lại trở nên vui vẻ.

 

Hai đứa con trai lắc đầu than phiền.

 

“Mẹ tôi tính khí là vậy đó, đều do bố nhường mẹ hết.”

 

“Mẹ, đông người như vậy, mẹ cũng nên giữ thể diện cho bố chứ.”

 

Cậu con út nhún vai.

 

“Mẹ tôi bị bố tôi chiều hư rồi.”

 

Mọi người thi nhau khen ngợi, nói giáo sư Tống và phu nhân thật tình cảm, như đôi tình nhân trẻ vẫn còn cãi vã giận dỗi.

 

Tống Liêm kéo tôi vào thư phòng yên tĩnh, đóng cửa lại, gương mặt tươi cười khi nãy lập tức sa sầm.

 

“Quan Nguyệt, em có ý gì đây, cố tình giận dỗi tôi à?”

 

Anh ta quay đầu nhìn ra ngoài cánh cửa kính, hạ thấp giọng.

 

“Là vì mấy hôm trước tôi bảo em nấu mì cho Chu Hà Phương à?”

 

“Em xem lại mình đi, cô ấy đã lấy chồng rồi, giữa tôi và cô ấy thật sự không có gì cả, em rộng lượng một chút không được sao?”

 

Chu Hà Phương là học trò của Tống Liêm.

 

Cô ta say mê kiến thức uyên bác và phong thái nho nhã của người thầy, từng theo đuổi Tống Liêm rất mãnh liệt.

 

Tống Liêm lúc đó cũng xiêu lòng.

 

Anh ta cùng Chu Hà Phương đi xem phim, mỗi ngày ăn cơm với cô ta ở căng-tin, kiên nhẫn chỉ dạy bài vở cho cô ta, thậm chí còn thêm tên cô ta vào luận văn mà anh ta đã chuẩn bị từ lâu.

 

Nhưng chỉ dừng lại ở đó.

 

Trong lòng Tống Liêm có một cái cân.

 

Hai đứa con trai, người vợ đã bên anh suốt nửa đời người, gia đình ổn định, công việc thể diện và danh tiếng.

 

Nặng nhẹ thế nào, anh ta phân biệt rất rõ.

 

Khi thấy mọi chuyện ngày càng khó giải quyết, anh ta lạnh lùng từ chối Chu Hà Phương, thậm chí còn mời cô ta đến nhà chơi.

 

Nhìn anh ta cùng tôi vào bếp, ân cần buộc tạp dề cho tôi, Chu Hà Phương bật khóc và chạy khỏi nhà tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau đó, cô ta còn chuyển trường với tốc độ ánh sáng, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của chúng tôi.

 

Mãi đến năm ngoái, chồng của Chu Hà Phương được điều chuyển công tác, vào làm ở trường của Tống Liêm.

 

Hai người họ lại nối lại liên lạc, chuyện cũ đã qua, cả hai đều ngầm hiểu mà không nhắc lại.

 

Chu Hà Phương cùng chồng đến nhà tôi chơi, trong bữa cơm có nhắc đến chuyện ngày trước.

 

Chu Hà Phương mỉm cười nói: “Mì sườn do sư mẫu nấu rất ngon, hồi trước em từng ăn ké cơm trưa của thầy, đến giờ vẫn nhớ mãi.”

 

“Có gì đâu.”

 

Tống Liêm phẩy tay.

 

“Quan Nguyệt, em đi làm cho cô ấy một tô mì đi.”

 

4

 

Năm xưa hai người họ cũng chưa thật sự làm gì sai trái, con trai tôi lại còn nhỏ, Tống Liêm về nhà nói với tôi là nữ sinh cứ bám lấy anh ta, bảo tôi giúp từ chối khéo.

 

Vì thế, tôi cũng không tính toán gì.

 

Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi rộng lượng đến mức sẵn sàng vào bếp vì cô ta.

 

Giờ đây Tống Liêm đưa tay đặt lên vai tôi.

 

“Anh biết ngay là vì chuyện này mà, cuối cùng em lấy cớ đau đầu không chịu nấu, anh cũng có trách em gì đâu mà?”

 

“Anh không so đo với em, vậy mà em lại giở tính khí ra.”

 

Tống Liêm thở dài.

 

“Giống như Bách Lâm nói, em thật sự bị anh chiều hư rồi, trước mặt bao nhiêu người như thế, cũng không chừa cho anh chút thể diện nào.”

 

Một lúc sau, cậu con út cũng lặng lẽ bước vào thư phòng, phàn nàn với tôi.

 

“Mẹ, càng lớn tuổi, mẹ lại càng sống ngược đấy.”

 

“Giận dỗi cũng phải xem hoàn cảnh chứ, mẹ nói vậy thì bố biết để mặt mũi vào đâu?”

 

“Chút nữa mẹ ra ngoài, tìm cách nói lại cho tròn, cứ nói là…”

 

Nhìn cậu con trai đang lải nhải dạy dỗ mình, tôi chợt thấy lòng trống rỗng.

 

Chớp mắt một cái, Bách Lâm đã lớn đến thế rồi.

 

Từ một cậu bé lúc nào cũng quấn lấy tôi không rời, giờ đã trở thành một người đàn ông có gia đình, có sự nghiệp riêng, có suy nghĩ riêng.

 

Không còn như ngày xưa, miệng cứ gọi mẹ mẹ.

 

Con yêu mẹ, mẹ là người tuyệt vời nhất trên đời, sau này con sẽ mua cho mẹ tất cả những gì tốt nhất.

 

Không biết từ bao giờ, nó đã đổi cách xưng hô.

 

Mẹ chỉ là một bà nội trợ vô dụng.

 

Có công việc sao? Ha, đó là do nhà trường nể mặt bố mới sắp xếp cho, chỉ là một công việc nhàn rỗi, làm nửa ngày thôi.

 

Bố mới là người giỏi nhất.

 

Mẹ dạy dỗ tụi con rất tốt?

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Đó là vì tụi con có gen tốt, đầu óc thông minh, giống bố.

 

Bố là người vất vả nhất.

 

Mẹ chỉ là người hưởng phúc theo.

 

Vì vậy, suy nghĩ của mẹ hoàn toàn không quan trọng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com