Quan Nguyệt

Chương 12



Mẹ Tống Liêm trừng mắt đầy oán hận.

 

“Có gì mà ghê gớm chứ, già đầu rồi cũng chẳng ai thèm lấy.”

 

Hai con trai của Tống Liêm cãi lại.

 

“Bà nội bị điên rồi à? Người ta ở cảnh giới này rồi, đàn ông nào xứng với cô ấy nữa?”

 

Mẹ Tống Liêm tức tối.

 

“Cảnh giới cái gì mà cảnh giới, trước kia tao bảo nó rửa bát giặt đồ, nó không dám hé một tiếng, bảo nó rẽ trái thì không dám rẽ phải!”

 

“Bà già rồi nên bị lẫn phải không? Bố, đưa bà đi bệnh viện khám đi.”

 

Mẹ Tống Liêm tức điên.

 

“Có ai nói bà nội như mấy đứa không? Đều bị mẹ mấy đứa dạy hư rồi! Học hành thì không ra sao, đến trường cấp ba bình thường cũng thi không nổi. Cháu trai của tao ngày trước, là tốt nghiệp Đại học Hoa Thanh đó, tụi bây cũng xứng tên Bác Lâm, Bác Văn à? Hai đứa vô dụng!”

 

 

Vợ của Tống Liêm không nhịn được nữa, lập tức phản bác lại.

 

“Tôi dạy hư tụi nó chỗ nào? Bà làm người phải có lương tâm. Mấy năm trước bà bị đột quỵ, chẳng phải là mẹ tôi chăm sóc bà sao? Bà đúng là vong ân phụ nghĩa!”

 

Hai bên thấy sắp cãi nhau nữa, người xem dưới khán đài đều quay lại nhìn, bảo vệ cũng bắt đầu bước tới.

 

Tống Liêm xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.

 

“Cãi cọ cái gì! Đây là nơi nào, còn ồn ào nữa thì cút ra ngoài hết cho tôi!”

 

Cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

 

Tống Liêm ngẩng đầu, nhìn tôi dưới ánh đèn sân khấu, trong mắt thấp thoáng ánh lệ.

 

Khi đến phần khán giả đặt câu hỏi, Tống Liêm không kìm được, lập tức đứng dậy, giành lấy micro.

 

“Quan Nguyệt—Quan giáo sư.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

“Tôi muốn hỏi cô—”

 

Ánh mắt Tống Liêm đảo qua hai người con trai, mang theo chút vui mừng, rồi hỏi tôi.

 

“Cô cảm thấy cuộc đời mình đã trọn vẹn chưa?”

 

“Cả đời không kết hôn, không có con cái nối dõi, cô thật sự không hối tiếc sao?”

 

Tôi ngẩng đầu, nhìn tấm băng rôn đỏ rực treo trên cao trong hội trường:

 

“Nhiệt liệt chúc mừng nhà khoa học Trung Quốc Quan Nguyệt đạt giải Nobel!”

 

Nhà khoa học Trung Quốc.

 

Quan Nguyệt.

 

Tôi khẽ cong môi mỉm cười.

 

“Đúng, tôi không có con ruột của mình.”

 

“Nhưng tôi có bọn họ—”

 

Tôi đưa tay chỉ về phía khán đài.

 

Phần lớn người ngồi ở đây đều là sinh viên ngành tôi giảng dạy. Các em đọc sách tôi viết, nghiên cứu luận văn của tôi, lắng nghe bài giảng của tôi.

 

“Họ không giống tôi về ngoại hình, nhưng lại giống tôi trong cách tư duy.”

 

“Tôi không có con để truyền lại gien, nhưng tôi có học trò để truyền lại tư tưởng.”

 

Giữa dòng sông thời gian dài đằng đẵng, gien rồi sẽ mai một.

 

Chỉ có nền văn minh rực rỡ là vĩnh viễn lưu truyền.

 

“Cả cuộc đời này của tôi, vô cùng viên mãn.”

 

Trong hội trường vang lên tràng pháo tay như sấm rền.

 

Dài lâu không dứt.

 

Phiên ngoại 1

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tôi khoác tay người bạn trai trẻ tuổi bước ra từ khách sạn, bất ngờ chạm mặt Tống Liêm.

 

Tống Liêm sững sờ vài giây, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

 

“Không phải cô nói là cô không cần tình yêu sao?”

 

Tôi nhún vai.

 

“Trong mắt không có đàn ông, không có nghĩa là bên cạnh không có đàn ông.”

 

Sự nghiệp đạt đến đỉnh cao, dây thần kinh căng chặt suốt bao năm cuối cùng cũng được thả lỏng, tìm chút thú vui giải trí, đâu có gì đáng trách.

 

Tôi chỉ là người thường, cũng có khát vọng xác thịt đầy tính thế tục.

 

Đừng vì tôi đạt được thành tựu lớn trong sự nghiệp mà bắt tôi phải trở thành thánh nữ.

 

Con đường của phụ nữ thành công vốn đã đủ gian nan, xin đừng cưỡng ép gán thêm đạo đức giả.

 

Sắc mặt Tống Liêm thoáng hiện vẻ như bị phản bội.

 

“Cô làm sao mà còn mặt mũi vậy? Cô thật đê tiện, cô—”

 

Không đợi hắn nói hết, đã có mấy bảo vệ lo lắng chạy tới.

 

“Giáo sư Quan, cô không sao chứ? Người này là ai vậy, có cần chúng tôi mời đi không?”

 

Tôi lạnh nhạt gật đầu.

 

“Một fan cuồng.”

 

Tống Liêm nhanh chóng bị lôi đi.

 

Suy nghĩ của anh ta thật nực cười.

 

Đàn ông leo lên đỉnh cao quyền thế, làm đến hoàng đế, hậu cung ba ngàn mỹ nữ, chẳng ai buông lời phê phán hắn là đồi phong bại tục.

 

Phụ nữ thì không được sao?

 

Sự trói buộc phụ nữ trong xã hội cũ, nhất định sẽ bị thời đại mới phá vỡ. Tôi mong một ngày, mọi người sẽ xem điều đó là lẽ đương nhiên.

 

Phiên ngoại 2

 

Khi tôi nhận lời mời đến giảng bài tại một trường đại học, tôi gặp một sinh viên vô cùng cuồng nhiệt.

 

Cô ta tên là Chu Hà Phương.

 

Cô kích động đến mức vung tay múa chân, chen qua lớp lớp người để đến trước mặt tôi, đưa quyển sổ ghi chép ra xin chữ ký.

 

“Giáo sư Quan, khí chất của cô thật tuyệt!”

 

“Em nghe cô giảng mà ngây người luôn, cô nói hay quá đi mất!”

 

Chu Hà Phương mặt đỏ bừng, mạnh dạn đùa giỡn:

 

“Nếu cô là đàn ông, em thật sự muốn lấy cô làm chồng.”

 

Cô gái trẻ, ánh mắt sáng long lanh, ngập tràn ngưỡng mộ và khát khao.

 

Tôi nhận lấy sổ tay của cô, mỉm cười lắc đầu.

 

“Đừng lấy tôi làm chồng.”

 

“Hãy trở thành tôi.”

 

Bản chất của sự ngưỡng mộ sức mạnh ở con gái, thật ra là khát vọng đối với quyền lực và thành công.

 

Thế nhưng từ nhỏ đến lớn, những ràng buộc vô hình của xã hội luôn khiến các cô chỉ muốn trở thành người được ánh trăng soi rọi.

 

Chưa từng nghĩ rằng, ánh sáng rọi lên người, bạn có thể được nhìn thấy, nhưng khi ánh sáng rời đi, bạn chẳng còn gì cả.

 

Bạn phải trở thành ánh trăng.

 

Chu Hà Phương c.h.ế.t lặng, cúi đầu ngơ ngác nhìn cái tên trong sổ tay.

 

“Quan Nguyệt.”

 

(Hết)


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com