Lúc này, anh ta vẫn còn hào hứng tự cho mình là kẻ chiến thắng.
“Cô cũng lớn tuổi rồi nhỉ, phải giục cậu ta một chút, chậm vài năm nữa, có khi chẳng sinh được con đâu.”
Tôi cắm cúi viết ghi chép.
“Cậu ấy đi đón bạn gái đi xem phim rồi, tôi với Lâm Gia Chí chẳng có quan hệ gì cả.”
Tống Liêm sững sờ.
“Cô, hai người không ở bên nhau? Không đúng đâu, tôi nghe Lâm Gia Chí nói rồi mà, cậu ta đối với cô—”
“Đúng, tôi từ chối cậu ấy rồi. Hiện tại tôi chỉ lo học, không có thời gian nghĩ đến chuyện khác.”
Tống Liêm trợn to mắt, vẻ mặt đầy hoang mang.
“Không, Quan Nguyệt, tôi thật sự không hiểu nổi cô nữa rồi, vì sao chứ?”
“Một người phụ nữ, không cần gia đình, không cần con cái, thậm chí chẳng cần người yêu ư? Không ai yêu, cả đời sẽ cô đơn biết bao.”
21
Tôi dừng bút lại, nghiêm túc nhìn anh ta.
“Phụ nữ nhất định phải có tình yêu sao?”
Từ nhỏ đến lớn, mọi tác phẩm truyền hình, tiểu thuyết văn học, bầu không khí xã hội—tất cả đều nhồi nhét cho phụ nữ một chân lý như vậy.
Bé gái lớn lên trong mộng tưởng về chàng bạch mã hoàng tử.
Còn bé trai thì mơ được phiêu lưu, khám phá, vươn đến những vì sao và đại dương xa xăm.
Nhưng vì sao lại như vậy chứ?
Đối với phụ nữ, tình yêu thật sự quan trọng đến vậy sao?
Không có tình yêu, chẳng lẽ phụ nữ không thể tự hoàn thiện bản thân, không thể có nội tâm độc lập và vững vàng, không thể sống một cuộc đời bình yên và hạnh phúc một mình ư?
Tôi đã từng kết hôn vì tình yêu.
Cả đời tôi đều yêu Tống Liêm.
Công bằng mà nói, Tống Liêm cũng yêu tôi.
Vậy tôi đã nhận được hạnh phúc chưa?
Tình yêu của anh ta là để tôi sinh con dưỡng cái cho anh, lo toan việc nhà, rời khỏi mái ấm thân thuộc của mình để bước vào một gia đình hoàn toàn xa lạ, mài mòn các góc cạnh của bản thân, đầy mình thương tích đầm đìa máu, chỉ để hòa nhập với họ.
So với đa số phụ nữ, tôi đã được xem là sống không tệ.
Nhưng tôi vẫn không hề hạnh phúc.
Chính những kẻ được hưởng lợi mới là người lặp đi lặp lại những lời tuyên truyền, ép bạn đưa ra lựa chọn có lợi cho họ.
Tại sao tôi nhất định phải tuân theo luật chơi đó?
Tống Liêm ngẩn ra một lúc, sau đó lại lộ ra nụ cười nhạo quen thuộc.
“Không cần tình yêu, vậy phụ nữ cần gì?”
“Cần quyền lực, cần địa vị, cần tiền bạc, cần danh vọng! Đó mới là những thứ mà phụ nữ đã thiếu hụt suốt hàng ngàn năm qua.”
Tôi cũng bật cười lạnh.
“Thôi bỏ đi, nói với anh cũng vô ích.”
“Tôi sắp đi du học vài năm, sau này chắc cũng không gặp lại nữa.”
Tôi bước đi rất xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tống Liêm vẫn ôm đứa trẻ trong lòng, ngẩn ngơ đứng yên tại chỗ.
22
Tôi hoàn thành việc học và trở về nước, chỉ trong hai năm đã giải quyết được một vấn đề kỹ thuật khó, giành được giải thưởng quốc gia.
Cùng năm đó, tôi gia nhập Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc, nhận được hàng loạt vinh dự quốc tế.
Lúc ấy, tôi chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, phụ nữ bốn mươi như đóa hoa đang nở, còn Tống Liêm thì đã bị bào mòn thành cặn bã.
Anh ta bị hai đứa con trai hành cho kiệt sức, từ lâu đã dập tắt ý định học tiếp.
Vẫn làm giảng viên, nhưng thường xuyên mắc lỗi, lãnh đạo nhà trường đã vài lần gọi anh ta lên nói chuyện, bảo nếu còn tiếp tục làm lỡ dở học sinh như thế, thì chuyển sang làm việc nhàn rỗi trong văn phòng đi.
Khi anh ta bị mắng đến mức không ngẩng đầu lên được, văn phòng bỗng trở nên ồn ào.
Trưởng phòng lao ra như tên bắn, nhiệt tình bắt tay tôi.
“Giáo sư Quan, ôi chà, không phải đã hẹn bốn giờ chiều tôi cho người ra sân bay đón cô sao? Sao cô lại đích thân tới rồi?”
“Giống nhau cả thôi, tôi lái xe cũng tiện.”
Tôi mỉm cười lịch sự, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Tống Liêm sắc mặt trắng bệch, rụt vai lại, cố gắng làm mình biến mất.
“Thầy Tống cũng ở đây à.”
Trưởng phòng ngạc nhiên.
“Hai người quen nhau à?”
Tôi gật đầu.
“Ừ, quen nhau lâu rồi.”
Trưởng phòng bật cười.
“Vậy à, thầy Tống, vậy tối nay cùng ăn bữa cơm đơn giản nhé, chúng tôi muốn mời giáo sư Quan một bữa để chào đón. Từ năm nay, cô ta sẽ là giáo sư danh dự của trường rồi.”
Ánh mắt Tống Liêm chấn động, môi khẽ run, nhìn chằm chằm vào tôi, hồi lâu cũng không thốt ra được lời nào.
Một lúc sau, anh ta mới chật vật cúi đầu.
“Thôi khỏi, hôm nay tôi còn phải đón hai đứa nhỏ tan học, để hôm khác đi, hôm khác…”
Tống Liêm lảo đảo chạy ra khỏi văn phòng.
Trưởng phòng phía sau khẽ bĩu môi.
“Không có mặt mũi gì cả, đàn ông mà bị chuyện trong nhà kéo lùi thành ra như thế này. Không phải tôi nói chứ, cái cô vợ mà anh ta cưới, đúng là…”
“Đúng là rất tốt, tôi quen cô ấy đấy, người rất ổn, đi làm cũng rất cầu tiến.”
Phụ nữ bị chuyện gia đình kéo lùi thì là điều hiển nhiên, là chuyện đương nhiên.
Khi những chuyện vặt ấy đổ lên đàn ông, mọi người lại thấy bất công thay, quay sang trách người phụ nữ ấy.
Nhưng cô ấy sai ở đâu chứ?
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Cô ấy chỉ làm những điều mà bao người đàn ông khác vẫn làm thôi.
Trưởng phòng cười gượng phụ họa:
“Ờ, ngay cả giáo sư Quan cũng khen, chắc chắn là người tốt thật rồi, ha ha.”
Hôm tôi nhận giải Nobel, trường mở một buổi họp báo vô cùng long trọng.