Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt vừa lạ lẫm vừa quen thuộc ấy một lúc lâu, trong lòng kinh hãi.
Mẹ chồng?
Mẹ chồng tôi đã mất hơn mười năm rồi, sau khi bà qua đời, tôi mới được sống vài năm nhẹ nhõm đôi chút.
Sao giờ lại thấy bà?
Tôi đưa mắt nhìn quanh một vòng.
Căn nhà đất thô sơ, chiếc bàn gỗ bị lệch một chân, cửa sổ dán giấy báo phủ đầy bụi xám.
Đây là… thôn Nam Nê của những năm bảy mươi?
Ý thức được mình đã trùng sinh, tôi ngồi ngây trên giường, trong lòng ngổn ngang trăm mối, trăm cảm xúc dâng trào.
Mẹ chồng thấy tôi vẫn chưa động đậy, liền bước tới đẩy tôi một cái.
“Ngẩn ra đó làm gì!”
“Người còn trẻ mà đã ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không biết con trai tôi nhìn trúng cô ở điểm nào nữa.”
Mẹ chồng thúc giục tôi đầy thiếu kiên nhẫn.
“Tranh thủ thời gian, giặt xong quần áo thì ra ruộng tìm tôi.”
Nói xong, bà ta vội vã bỏ đi.
Tôi lững thững đi theo sau bà, mơ hồ bước ra khỏi cửa.
Cách nhà không xa có một cái giếng nước, mấy người phụ nữ trẻ quấn khăn đầu đang ngồi xổm bên giếng giặt đồ.
Một tay cầm vồ đập quần áo, một tay vừa giặt vừa nói chuyện rôm rả.
“Tống Liêm lại ốm nữa à?”
“Trí thức thành phố mà, thân thể như thiếu gia, quý giá lắm đấy.”
“Quý cái nỗi gì, về nông thôn đến nay cũng bảy năm rồi chứ ít gì? Vậy mà còn chưa quen được, tội cho Quan Nguyệt con bé ngốc kia, lại phải làm thay việc nhà anh ta.”
“Tội cái gì mà tội, chỉ nhìn cái dáng vẻ Tống Liêm thôi cũng đủ mê rồi, lại còn có học nữa. Nếu không phải mẹ anh ta khó chiều, tôi cũng đã để con gái tôi giặt đồ cho anh ta rồi ấy chứ.”
Tôi khựng lại.
Về nông thôn đã bảy năm?
Năm mười chín tuổi tôi bị đưa đi lao động ở nông thôn, đến hai mươi bảy tuổi mới lấy Tống Liêm.
Bây giờ là năm thứ bảy xuống nông thôn, nghĩa là… tôi và Tống Liêm còn chưa kết hôn?
Vậy mà mẹ anh ta đã có thể sai khiến tôi thế này sao?
8
Tôi cố gắng nhớ lại, nhưng thời gian đã quá lâu, ký ức cũng không còn rõ ràng lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Năm đó, vất vả lắm tôi mới từ một vùng quê nghèo đỗ vào đại học, học được một năm thì gặp thời kỳ đặc biệt, tất cả sinh viên đều phải ngừng học, về nông thôn hỗ trợ xây dựng.
Tôi và Tống Liêm bị phân về thôn Nam Nê, tỉnh Thiểm Tây.
Tống Liêm may mắn, ngôi làng này chính là quê mẹ của anh ta.
Cha anh ta mất sớm, mẹ thấy con trai được phân về quê nhà, lập tức thu dọn đồ đạc theo sang sống cùng.
Trong làng có ba người cậu chăm lo, nên cuộc sống của Tống Liêm dễ chịu hơn nhiều so với các trí thức trẻ khác.
Ban đầu, tôi vốn không có ý định lấy anh ta.
Tôi còn muốn quay lại trường học.
Ngày đó, tôi gồng mình chịu bao ánh mắt giễu cợt, dè bỉu của mọi người xung quanh, mỗi ngày sau khi giặt quần áo xong, lại thắp đèn dầu ngồi ở bếp đọc sách.
Vì tôi, mẹ tôi ngày nào cũng cãi nhau với ba, rồi lại cãi nhau với bà nội, như gà chọi, mổ hết người này đến người khác, chỉ để bảo vệ giấc mơ viển vông của tôi.
Ngày tôi nhận được giấy báo trúng tuyển, bà vui đến rơi nước mắt, cầm tờ giấy đọc đi đọc lại, rồi ép nó dưới tấm kính mờ trên tủ đầu giường.
“Mẹ biết mà, con gái mẹ sau này nhất định có tiền đồ, thi đỗ đại học, sau này sẽ trở thành người thành phố, ăn cơm nhà nước.”
“Sẽ không bao giờ phải ra đồng làm ruộng nữa.”
Không ai ngờ rằng, sau bao nhiêu nỗ lực, tôi chỉ từ một vùng nông thôn miền Nam, chuyển đến vùng Bắc mà thôi.
Vẫn ra đồng, vẫn làm ruộng.
Ngày nối ngày, đêm nối đêm, tôi ngẩng đầu khỏi mảnh đất vàng, nhìn vào đôi tay chai sạn của mình, bỗng phát hiện những công thức toán và bài thơ từng thuộc làu làu giờ đã mờ nhạt như bóng trăng đáy nước.
Cuộc sống đại học trong tháp ngà năm xưa dường như chỉ còn là một giấc mộng xa xăm.
Thời điểm đó, ai cũng cảm thấy mình không thể quay về nữa.
Trên tường đầy rẫy khẩu hiệu và biểu ngữ, nói rằng phải biến Nam Nê hoang vu thành ốc đảo Tây Bắc.
Nếu chưa xây xong, làm sao quay về được?
Đó thậm chí không phải là việc mà một thế hệ có thể hoàn thành.
Tôi bắt đầu chấp nhận số phận, chấp nhận hiện thực.
Trong làng, tôi thấy Tống Liêm là người nhìn thuận mắt nhất, hai chúng tôi cũng nói chuyện hợp nhau.
Thế là tôi tiếp cận anh ta, lấy lòng anh ta, cuối cùng cũng được như ý lấy anh ta.
Không ngờ, vừa mới cưới được một năm, chính sách đột ngột thay đổi, toàn bộ trí thức trẻ như chúng tôi đều có thể trở về thành phố, lại còn được sắp xếp việc làm.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Chỉ là người thì nhiều mà việc thì ít, đợt đầu phân công việc rất khan hiếm, phải xếp hàng chờ đợi.
Ban đầu, tôi cũng có cơ hội.
Nhưng đúng lúc đó, tôi mang thai, đồng chí trong văn phòng nhìn tôi đầy khó xử.
“Đồng chí Quan Nguyệt, công việc này rất vất vả, mỗi ngày đều phải xuống xưởng, bận rộn tới nửa đêm đấy.”
“Còn thường xuyên phải leo lên những giàn sắt cao như vậy, với tình trạng của đồng chí, không phù hợp đâu. Đồng chí chờ đợt sau nhé, tôi sẽ sắp xếp cho một vị trí nhàn hơn.”