Nhưng Thẩm Bắc Vọng thì khác, anh ta tuy xuất thân phú quý, nhưng từ nhỏ đã nhận được sự huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc của Thẩm Hải. Anh ta là người được Thẩm Hải coi trọng nhất trong số đám con cháu ba đời của Thẩm gia.
Thẩm Hải kỳ vọng rất nhiều vào anh ta.
Ông ấy hy vọng Thẩm Bắc Vọng có thể chân chính đi vào giới thương nhân, thoát khỏi số phận của địa vị xã hộ đen.
Vì thế, ông ấy tạo cho Thẩm Bắc Vọng một điều kiện giáo dục vô cùng tốt, từ nhỏ đã dành cho anh ta một sự giáo dục tinh túy nhất.
Nhưng cuối cùng, bởi vì một trận tập kích đã đập nát toàn bộ sự an bài này rồi.
Thẩm Bắc Vọng không chết, nhưng căn bản cũng đã thành phế nhân.
Hai chân tàn tật, khuôn mặt bị hủy hoại hoàn toàn, bộ dạng anh ta như vậy, tiến vào giới thương nhân dĩ nhiên không có nhiều khả năng.
Thẩm Bắc Vọng từ sau khi từ nội địa đến cảng, vẫn bí mật chữa trị vết thương, trong lúc đó, Thẩm Hải có đến thăm anh ta một lần.
Lúc Thẩm Bắc Vọng nói cho ông ấy biết, trong nội bộ “Hồng” khả năng tồn tại một vấn đề nghiêm trọng, thần sắc của Thẩm Hải lại bình tĩnh đến dị thường.
Ông ấy chỉ thản nhiên nói một câu: -Cho cậu đi dấn thân vào chính đạo, đó là lấy hành tây mà che mũi heo, sắp xếp tưởng ổn rồi. Hiện tại xem ra căn bản chính là một sai lầm!
-Lão Tam cần phải trở về! Lần đó bị tập kích, bản thân anh bị trọng thương, anh ta lại bình yên vô sự, trong lúc này sao có thể không có vấn đề gì chứ? Người đàn ông mặc Âu phục lạnh lùng nói, trên mặt nổi lên một luồng khí lạnh.
Thẩm Bắc Vọng lắc đầu, nói: -Tôi tín nhiệm Tam ca! Anh ấy 100% là tìm được đường sống trong chỗ chết!
Người đàn ông mặc Âu phục nhíu mày, miệng mấp máy như muốn nói gì, lại không nói lên lời.
-Cứ vậy đi, hiện tại anh ta rất tốt, không nên quấy rầy anh ta! Hiện tại anh ta có một phần công tác, người anh ta làm việc cùng, tôi cũng quen biết, cũng coi như là bằng hữu. Tam ca đi theo anh ta, tiền đồ vô lượng!
Trong đầu anh ta hồi tưởng lại ngày đó mình ở nội địa.
Chung quy bản thân quá thiếu cảnh giác.
Anh ta tiến vào nội địa, Thẩm Hải cũng dặn dò qua với anh, đừng quên bổn phận của mình.
Tựa như một câu nói Phương Lộ Bình tặng hắn, chỉ cầu không thẹn với lương tâm.
Công tác hiện tại của Trần Kinh , nỗ lực hết mình đều là dựa theo yêu cầu này.
Thời gian gần đây, Chu Chủ tịch tỉnh đi thị sát đều đưa theo hắn, đi theo Chủ tịch tỉnh, hơn mười thành phố của toàn tỉnh hắn đều đi qua một lần rồi.
Mỗi lần đến một chỗ, hắn đều đã điều tra nghiên cứu kinh tế, còn tìm kiếm khu vực kinh tế có cơ hội hợp tác.
Thông qua những cố gắng đó, Ban hợp tác kinh tế đối với vấn đề hợp tác đã có một ít suy nghĩ thành thục, lập tức có thể giao cho thực hiện.
Mà về dự án Khu công nghệ cao, Trần Kinh cũng không buông tha, tuy rằng gặp phải khó khăn, nhưng tất cả mọi người vẫn đang cố gắng tranh thủ. Vài lãnh đạo Ủy ban nhân dân tỉnh vẫn duy trì sự ủng hộ nhiệt tình rất lớn.
Về phần hạng mục “xí nghiệp nổi tiếng”, hiện tại công tác phúc thẩm cũng đang tiến vào phần kết thúc.
Phúc thẩm kết thúc, xí nghiệp nổi tiếng sẽ được đệ trình lên Bộ thương mại.
Công việc đâu vào đấy, tuy rằng khó khăn không ít nhưng hy vọng cũng không ít.
Tâm tình Trần Kinh cũng dần trở nên hòa nhã, chững chạc.
Không thể phủ nhận, đảm nhiệm vị trí đứng đầu Cục ủy của một Tỉnh cấp I, đối với Trần Kinh là một sự rèn luyện lớn.
Chân chính độc chiếm một phương, một mình quản lý, hết thảy công việc đều được hắn tự tay tranh thủ nắm bắt, mạng lưới quan hệ cần thiết lập một lần nữa, phải tranh thủ tài nguyên, nắm vững ý đồ của lãnh đạo cùng chính sách, đây là một khảo nghiệm không nhỏ.
Trong khó khăn, Trần Kinh cảm giác được sự thành thục của chính mình, loại thành thục này không chỉ ở phương diện xử lý sự tình, hơn nữa còn là trên phương diện tâm trí.