Hạ Quân và Trần Kinh vừa ăn vừa nói chuyện.
Hai người thân phận khác nhau nhưng lại tùy ý trò chuyện giống như bằng hữu vậy.
Hạ Quân là ai chứ?
Ông bất cứ lúc nào cũng đều là người am hiểu nhất, nắm giữ cục diện trong tay.
Ông muốn khiến không khí thoải mái một chút rất dễ dàng, trên thực tế, không khí bữa tối hôm nay thực nhẹ nhàng.
Đương nhiên, thoải mái chỉ là mặt ngoài, Hạ Quân càng tán gẫu với Trần Kinh, trong lòng của ông càng sợ hãi.
Trần Kinh trưởng thành quá nhanh.
Chưa đến một năm ngắn ngủi, Trần Kinh nghiễm nhiên đã tương đối thành thục rồi.
Bất kể là suy nghĩ trong công tác hay là phát triển phương hướng, hiện tại hắn cũng có quy hoạch rất rõ ràng.
Đối với sự phát triển kinh tế của Lĩnh Nam là tự mình suy xét, đối với vị trí của mình tại Ban hợp tác kinh tế cũng có sự nhận thức rõ ràng.
Trong lúc nói chuyện với nhau, Hạ Quân thậm chí phát hiện Trần Kinh thời gian gần đây, mạng lưới quan hệ cũng ngày một tăng lên một cách lặng lẽ.
Trần Kinh lợi dụng quan hệ với Hoàng Hoành Viễn, tiếp cận Chu Tử Binh.
Trần Kinh đem hết toàn bộ sức lực ra nhưng dù sao hắn cũng chỉ có một cái nền tảng kia, đạt được như hiện tại cũng không dễ dàng, nhưng nói đến thành tích, hiện tại hắn thật đúng là không có gì hay để nói cả.
Chẳng qua, gặp phải cảnh ngộ như vậy, Trần Kinh không dám oán thán gì cả.
Trong khoảng thời gian làm việc tại Ban hợp tác kinh tế, mỗi ngày hắn đều làm việc với công suất cao độ, đầu óc không giây phút nào được nghỉ ngơi.
Sự vượt trội như vậy không thể nói là không lớn, đối với Trần Kinh đó là sự khiêu chiến mà trước nay chưa từng có.
Nhưng, cuối cùng vẫn phải đi từng bước một.
Hắn có đôi khi lái xe đi ngang qua Lĩnh Giang, dừng xe ở bờ sông nhìn ra xa nước sông cuồn cuộn, thường sẽ có một cảm giác tự hào khôn siết.
Hắn không thể không thừa nhận, từ Sở Giang đến Lĩnh Nam, mấy năm nay bản thân mình đã trải qua nhiều trải nghiệm mà trường kỳ công tác ở Sở Giang vĩnh viễn đều không thể trải qua được.
Bao nhiêu công sức bỏ ra đều được đền đáp, hết thảy cái giá phải trả đều đáng giá.
Hắn đến Lĩnh Nam ngây thơ vô tri, công tác gặp rất nhiều khó khăn, trở ngại, đến hiện tại cơ bản có thể thuận buồm xuôi gió, thay đổi như vậy khiến lòng hắn cảm nhận được sự trưởng thành rất lớn nhờ rèn luyện, hắn rất tự hào.
Trần Kinh cùng Hạ Quân tán gẫu rất cởi mở, hắn cũng không kiêng kỵ gì nói về lịch trình trong lòng mình.
Ruột gà thì nhỏ, một lòng chỉ nghĩ đến ích lợi của mình, đối đãi trong ngoài thiếu sự bao dung và độ lượng, như vậy, con đường đi sẽ tất nhiên càng chạy càng hẹp.
Tựa như Phương lão tướng quân, trên người ông luôn có vẻ lạc quan, hào hùng, khiến cho người ta rất đồng cảm.
Ăn com xong, Trần Kinh tìm một cơ hội giới thiệu cho Hạ Quân về dự án khai thác khu công nghệ cao, Hạ Quân không có trả lời rõ ràng, cũng không đưa ra bất kỳ ý kiến gì chỉ nói: .
-Tiểu Trần, về vấn đề dự án lớn, hiện tại từ trung ương đến địa phương đều rất thận trọng. Tôi không phải cán bộ kinh tế, cậu báo cáo với tôi những chuyện này, tôi cũng không thể trả lời rõ ràng. Nhưng tôi có thể thẳng thắn nói với cậu rằng, dự án lớn như vậy, sự ủng hộ của Mạc Bí thư là rất quan trọng, các cậu phải nghĩ cách, làm sao có thể khiến Mạc Bí thư tin tưởng!
Trần Kinh không kiêu ngạo, không siểm nịnh đi ra, ánh mắt Hạ Quân dần dần híp lại.
Thái độ thành khẩn của Trần Kinh khiến cho ông có chút không ngờ, đồng thời cũng khiến cho ông càng cảm thấy được Trần Kinh này là người rất có tiền đồ.
Hội nghị chủ yếu tiến hành nghiên cứu thảo luận công tác trọng yếu của Tỉnh giai đoạn gần đây, trong đó bao gồm báo cáo công tác giai đoạn gần đây của chính phủ, điều chỉnh bộ máy các ban ngàng tỉnh, bao gồm cả thành phố cấp III. xác định trọng điểm công tác thời gian gần đây của cơ quan dưới tỉnh và các vấn đề khác...
Hoàn Thành như thế, Lâm Cảng và Việt Châu liệu có giống vậy hay không?
Địa khu có kinh tế càng phát triển, chúng ta càng phải nghĩ đến việc đổi mới, nghĩ đến vấn đề. Lĩnh Nam chúng ta phát triển cần cân đối nhưng càng cần hơn nữa là chúng ta phát triển địa khu phải duy trì ưu thế nhất quán, không thể để những nhân tài mới xuất hiện vượt mặt được!
Giọng điệu của Mạc Chính có chút nghiêm khắc, đây là lần thứ ba anh nhắc tới Hoàn Thành.
Hiển nhiên, trong nội tâm của Mạc Chính, ông ta rất lo lắng cho Hoàn Thành.
Phong ba của Hoàn Thành bên ngoài thì đã qua nhưng trên thực tế vấn đề nội bộ vẫn chưa giải quyết được.
Hạ Quân trấn thủ ở Hoàn Thành, quyết sách quyết đoán, mạnh mẽ, nhưng ông căn bản không có khả năng giải quyết vấn đề.
Hoàn Thành, một thành phố lớn hơn mấy ngàn vạn nhân khẩu, nhiều năm tốc độ phát triển cao như vậy, các vấn đề bên dưới đã tích lũy thành một đống chất cao như núi rồi.