Hoa gợi ý: "Có quán mới mở ở ngã ba thị trấn đấy. Xem review có vẻ ổn lắm, trang trí cũng đẹp nữa."
"Ồ, vậy chốt quán đó đi." Tôi không để tâm cho lắm.
Đám nam sinh lớp tôi ồn ào kéo nhau ra sân đá bóng. Vì giờ ra chơi ngắn ngủi nên họ chỉ đá chơi chơi, chuyền qua chuyền lại, không chịu ra sân cỏ mà đứng ngay ở sân bê tông này. Như bình thường là tôi sẽ đứng dậy ngay, chứ ngồi im thì chắc chắn sẽ có ngày hứng bóng.
Vụt. Tiếng quả bóng xé gió ngay qua khoảng không trên đỉnh đầu tôi. Cứ tưởng đã thoát nạn, ai ngờ bóng đập vào cái cây đằng sau, nẩy lại, đập trúng gáy tôi.
Tuy lực bóng được giảm đi đáng kể nhưng cũng đau khủng khiếp. Cú va đập làm tôi choáng váng một hồi, đến lúc nhận ra thì kẻ thực hiện cú đá vừa rồi đang quỳ gối bên cạnh, rối rít xoa gáy tôi, hỏi han: "Ê, có sao không? Sao không nói gì?"
Tôi nhăn nhó mặt mũi như sắp khóc. Đăng thấy vậy lại càng hoảng hơn.
"Lỗi tao, lỗi tao. Đừng khóc. Bỏ tay ra xem nào."
Đăng nhẹ nhàng gỡ tay tôi đang giữ lấy phần gáy bị bóng đập vào. Linh kéo cả một phần góc áo bên vai tôi xuống, đủ chỉ để cho nó nhìn, rồi làm bộ thốt lên:
"Ối dồi ôi, đỏ cả một vùng bên vai rồi này."
Hoa xoa cằm, nghiêm trọng nói: "Đến tối là nó tím bầm lên, rồi đau nhức cả người đấy."
Cơ miệng Đăng giật nhẹ: "Có đến mức vậy không? Ý là bình thường bọn tao cũng toàn lấy thân đỡ bóng, còn dùng đầu đập bóng bôm bốp nữa mà..."
Tôi xa xẩm mặt mày, bỏ vào trong lớp. Nghe loáng thoáng Linh cằn nhằn: "Chúng mày con trai, người to như trâu, sức lực như bò, so sánh thế nghe mà được à? Không tinh tế gì cả."
Nói xong, Linh và Hoa cũng chạy vào, ngồi trước mặt tôi. Linh lắc đầu, tỏ vẻ chê bai:
"Không được. Hotboy của mày, chỉ được cái mặt, những cái khác đều không ổn."
Hoa cũng tán thành: "Lúc đầu thấy lo lắng chạy rõ nhanh tới hỏi han, ai ngờ lại phát ngôn được câu ngu thật đấy."
Linh chốt lại, đập hai tay xuống bàn: "Tóm lại là... vứt vứt vứt. Con gái yêu, ta không thể giao con cho nó được."
Diễn vai gì nữa vậy trời?
"Vứt cái gì? Mấy mẹ có thể đi ra chỗ khác cho con nhờ được không?" Đăng lù lù xuất hiện, trên tay cầm một bọc khăn, vài giọt nước từ từ nhỏ xuống.
Linh kéo Hoa đứng dậy, ngay lập tức thay đổi sắc mặt: "Ô, vừa đi kiếm đá về à? Nhanh nhẹ quá. Tốt lắm con trai."
Con bạn tôi hình như cầm tinh con tắc kè hoa, năm mươi sắc thái quay như chong chóng.
Đăng đẩy hai đứa qua một bên, ngồi xuống bàn trên, xoay người đối diện với tôi. Nhận ra sự hiện diện không nên có của hai đứa bạn, tôi và Đăng cùng lúc quay ra nhìn. Hoa hiểu ý, mau lẹ kéo Linh ra khỏi hiện trường. Hai mắt Linh long lanh lấp lánh, chuẩn bị hóng hớt thì bị lôi đi. Con bé kêu lên trong tiếc nuối: "Á á. OTP của tao..."
Tôi xụ mặt nhìn anh. Anh cúi người, mặt vô tội, cầm đá chạm nhẹ vào phần da đang sưng lên của tôi. Tôi đỡ lấy chiếc khen, muốn tự làm. Hơi lạnh toát ra khiến tôi rùng mình, nhưng quen dần thì lại thấy thoải mái và đỡ đau hơn hẳn.
"Mày thích quà sinh nhật gì?"
Tôi ngạc nhiên: "Mày nhớ sinh nhật tao cơ à?"
Có lần nào anh nhớ sinh nhật tôi đâu nhỉ?
"Sáng mới bị gọi lên bảng vì tội gần đến sinh nhật còn gì?"
"Cô có bảo ngày nào đâu?"
"Thì tao có nhớ ngày nào đâu?"
"Thế sao còn hỏi thích cái gì? Ngày nào mày cũng có biết đâu?"
"Giờ biết cũng chưa muộn. Nói đi, ngày bao nhiêu?"
"Còn lâu mới nói. Tự mà tìm hiểu đi."
Cuối cùng anh cũng chẳng phải là nhớ sinh nhật tôi. Là tình cờ biết đến và cảm thấy có lỗi vì sự cố nên muốn bù đắp chăng?