Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình

Chương 23: Lặng lẽ theo em



Năm học đầu tiên ở cấp ba trôi qua đầy gian nan như thế. Suốt cả kỳ hè, tôi bận tham gia các giải bóng lớn nhỏ, rồi được chọn vào câu lạc bộ của tỉnh, được tham gia huấn luyện ở trung tâm thành phố. Thời gian nhắn tin với Hân ngày càng ít đi. Mỗi ngày chỉ lấy cớ chơi game để được nghe giọng. Thật sự cả mấy tháng không gặp, làm cả người tôi khó chịu đến phát điên.

Thế mà, năm học mới của lớp 11 vừa đến, ngay ngày đầu tiên cô ấy đã quẳng cho tôi một cục bơ thật to, cả buổi chiều không thèm đoái hoài đến tôi. Rốt cuộc là tôi đã làm sai điều gì?

Trần Minh Hân ngày càng cư xử kỳ lạ. Tôi chẳng hiểu cô ấy nghĩ gì nữa. Đến cả cái việc quyết định lên sân khấu một cách ngớ ngẩn và vội vã kia tôi cũng chấp nhận, chỉ để níu kéo một ánh mắt về phía mình.

Trong căn hộ sang chảnh ở phía đông thành phố, tiếng đàn piano vang lên không ngừng. Âm thanh dồn dập của bản "Symphony No.5" mang chút tức giận của người chơi.

Cạch. Cửa phòng vừa được mở, nhưng tôi chẳng buồn để ý, hai mắt dán chặt vào cây đàn lâu lắm rồi mới động đến.

"Mới sáng ra đã đến nhà anh mày làm ầm ĩ lên thế." Mạnh Khôi dựa vào cửa, trên người còn khoác chiếc áo choàng tắm màu đen, từng giọt nước li ti trên tóc rơi xuống thảm.

Tiếng đàn vang đến mức tôi chỉ nghe được mang máng người kia nói gì. Ánh mắt không chứa một chút dao động nhìn theo mười ngón tay bấm lia lịa trên phím đàn.

Thanh âm vang dội vừa bị ngắt quãng bởi một nốt nhạc thăng, tôi bị chuột rút vì biểu hiện quá đà.

"Cả năm trời không đụng vào đàn mà còn dám chơi bài này à?" Mạnh Khôi bước đến, đẩy tôi ra khỏi ghế, ngồi xuống và gấp quyển nhạc phổ lại.

Những nốt đầu tiên vang lên. Đây mới là phiên bản hoàn hảo mà tôi chưa từng phỏng theo được từ lúc anh dạy tôi những nốt cơ bản nhất.

"Anh cua chị Thanh từ cái mã này phải không?" Tôi xoa mu bàn tay đang cứng đờ.

Mạnh Khôi vừa dứt nốt nhạc cuối cùng, hai tay kéo dài trên các phím đàn vô cùng chuyên nghiệp để kết thúc màn trình diễn. Anh cầm quyển nhạc phổ đập nhẹ vào trán tôi, cằn nhằn: "Thằng nhóc này tí tuổi biết cái gì?"

Quyển nhạc phổ bị anh ném lên giường không chút thương tiếc. Tôi tự hỏi đã chọc đúng dây thần kinh nào của anh. Hai bên cửa sổ mở toang mang theo những cơn gió mùa thu man mát, thổi quyển nhạc lật tung vài trang, dừng lại ở một bài dường như đã từng xuất hiện trong quá khứ.

Tôi ngồi xuống, tìm lại cảm giác ngày nào.

"Trời đất. Chú mày khởi động bằng bản Symphony kia và giờ thực hành bằng River Flows In You ấy hả? Đúng là khác người."

"Sắp tới em sẽ diễn trong buổi khai giảng. Anh xem em nên chơi bản nhạc nào đây?"

"Sao nhóc lại nổi hứng đi diễn văn nghệ thế?"

Tại sao à? Tôi không muốn khoe mẽ trước đám đông, mặc dù biết mình có vài tài lẻ hơn người. Nhưng để lấy được sự quan tâm của cô ấy, tôi đành liều một phen.

"Sao không chơi violin? Chẳng phải nhóc thạo cái đó hơn sao?"

Không. Phải là piano. Tôi sẽ chứng minh rằng mình không thua kém bất kỳ tên thần tượng nào trên mạng của cô ấy.

Mạnh Khôi mặc kệ tôi đang mơ màng ở một góc trên mây. Anh mở tủ, ném cho tôi một bộ âu phục.

"Tủ đồ của chú em không có mấy bộ phù hợp để lên diễn đâu. Cầm tạm đi."

Đúng là anh em tốt, hiểu ngay tôi đến để làm gì.

"Ô kê anh. Nhưng mà, rõ là dân kỹ thuật, sao tủ đồ lại một nửa toàn sơ mi quần tây thế kia?"

"Tôi còn phải đi tiệc, ký hợp đồng với đối tác. Vừa mở công ty không có chỗ đứng, giám đốc cũng nên biết cách làm màu. Sau này nhóc lớn, tủ đồ của nhóc cũng sẽ thế này thôi." Anh mở tủ lạnh, lấy một ly nước lọc.

"Sáng nay anh phải lên công ty. Ở nhà chơi, thích về lúc nào thì về."

Tôi nhìn đồng hồ, mới có 7 giờ hơn. Người trưởng thành bận rộn quá nhỉ? Lâu lâu mới được nghỉ một buổi không phải huấn luyện, tôi dự định sẽ bám ở đây cả ngày để tập đàn. Mới đây, ông bố vô tâm kia mua một căn hộ ở rìa thành phố, bảo tôi chuyển sang đó ở, do không muốn làm phiền nhà bác. Tôi sẽ sống một cuộc sống tự lập như thế, tiền mỗi tháng vẫn được chu cấp đều đặn vào số tài khoản, nên là, sống một mình vẫn vui, vẫn ổn.

***

Ngày tháng dần trôi, tôi biết mình ngày càng lún sâu vào tình cảm đơn phương này. Không biết từ khi nào tôi xác định rằng mình thích cô ấy, chỉ biết nếu cứ tiếp tục như thế này, Trần Minh Hân sẽ lại chạy theo người khác mất.

"Nè, anh chỉ cho em cách để biết người kia có thích mình hay không đi." Tôi nằm dài trên sofa, nhâm nhi lon nước ngọt, hỏi anh họ một vấn đề không rõ đầu đuôi.

Cả phòng khách nhập nhòe chút ánh đèn nhẹ nhàng chỉ có độ sáng bằng một vài ngọn nến, màn chiếu trên tường vẫn đang tiếp tục bộ phim truyền hình mới nổi gần đây, tôi chỉ trực chờ câu trả lời, trong khi anh thì đăm chiêu nghĩ ngợi.

"Đừng nói là anh đang cũng đau đầu vì vấn đề đấy nhé." Tôi thở dài thườn thượt. Không ngờ cũng có thứ mà người anh đa tài lắm mưu nhiều kế của tôi không làm được.

"Chị Thanh cũng sẽ thích anh thôi. Tự tin lên một chút." Tôi tiếp tục.

Mạnh Khôi ném vào người tôi cái gối, không phủ nhận những gì tôi vừa nói.

"Nhóc con đã lớn rồi. Biết nói chuyện yêu đương rồi. Nhưng mà không cần phải khuyên anh mày." Anh đưa điện thoại cho tôi, màn hình mở sẵn một video thử nghiệm chương trình thực tế ảo mà công ty anh chuẩn bị phát hành.

"Dự án này sẽ được kết hợp với thuỷ cung, dưới tầng hầm của trung tâm thương mại. Lần tới đưa con bé đến đây. Anh sẽ cơ cấu cho vào trải nghiệm, coi như là vị khách đầu tiên." Anh ngả lưng ra ghế, đánh mắt quan sát biểu hiện của tôi.

Tôi ngơ ngẩn mất một hồi. Liệu cô ấy có thích kiểu lãng mạn bay bổng thế này không nhỉ? Chắc là có. Đến một đứa con trai như tôi còn phải ngất ngây vì độ choáng ngợp của nó cơ mà.

Và tôi đã quyết định, ngày đó sẽ là ngày sinh nhật sắp tới. Nên tặng gì được nhỉ?

Mải suy nghĩ không để ý, tên Lâm đá quả cầu bay thẳng vào mặt tôi không chút thương tiếc.

"Ơ cái thằng, đang chơi tự nhiên ngẩn người." Lâm chạy sang, đập bôm bốp vào trán tôi.

"Này, bình thường muốn tặng quà con gái thì tặng cái gì?" Tôi buột miệng hỏi mà không nghĩ đến độ đần của tên này. Cậu ta còn kém tình trường hơn tôi.

"Anh Đăng sát gái mà nay phải đi tặng quà em nào rồi hả?" Lâm nheo mắt, hí hửng trêu ghẹo.

"Đừng lằng nhằng. Biết thì nói, không biết thì không cần đóng góp ý kiến."

"Hừm... Hoa?" Sau vài giây nghĩ ngợi, Lâm búng tay tanh tách.

"Lãng xẹt thế. Cái gì thực tế chút đi."

"Bọn con gái tầm này thích gì, đúng là khó nói..."

Thôi được rồi. Hỏi tên này cũng như không. Tôi sẽ hỏi con bé bạn ở lớp H vậy. Vũ Hà Nhi là hoa khôi, chắc chắn sẽ được các bạn nam tặng quà nhiều, hỏi cậu ta là hợp lý nhất.

Vậy là tôi chạy ngay đi, vừa đến trước cửa lớp H, vừa gọi được Vũ Hà Nhi ra thì trống vào lớp. Không được, chỉ vài phút thôi, giáo viên vẫn chưa vào lớp. Tôi cố nán lại hỏi cho bằng được. Sau một hồi loay hoay, cuối cùng tôi cũng đem về cho mình một danh sách dài những món đồ có thể tặng. Vậy mà lại bị ông thầy nhiều chuyện bắt gặp, rồi xuyên tạc ra vấn đề chẳng hề liên quan.

"Em chỉ sang hỏi chuyện bạn thôi, không có ý gì đâu thầy." Tôi cố gắng giải thích.

Thầy thì liên tục lái câu chuyện sang hướng khác mà tôi không ngờ tới: "Ai lại để cô Mai đuổi về thế bao giờ. Có chuyện thì lần sau hẹn nhau sớm sớm, đừng để đến giờ vào lớp còn không nỡ tạm biệt như thế nhé."

Ôi!!!

Chuyện gì thế này? Sao tôi lại cứ bị dính vào mấy vấn đề thế này cơ chứ? Rõ ràng tình trường của mình rất kém, lại chẳng hề qua lại với ai. Tuy tin nhắn làm quen chất đống, nhưng đều chỉ trả lời lịch sự rồi cho vào dĩ vãng. Tại sao lại cứ phải mang cái danh đào hoa vậy hả trời? Thầy làm Minh Hân nhà em hiểu lầm rồi kìa!

Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt vô cảm kia là sao? Trời ơi! Đúng là số đen như chó!

Lại được thằng Lâm ngồi cạnh thêm dầu vào lửa: "Hoá ra tặng quà con gái là tặng Vũ Hà Nhi ấy à?"

Rồi xong. 

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com