Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình

Chương 8



Những nốt nhạc đầu tiên vang lên, mềm mại êm ru, có trầm có bổng, có nhanh có chậm. Tôi nghe quen lắm, mà chẳng nhận ra đó là bài gì. Những ngón tay thon dài, trắng trẻo, lướt nhanh trên từng phím đàn. Từng ngọn tóc đung đưa theo giai điệu, đủ để thấy rằng chàng trai ấy đã hoàn toàn chìm đắm vào phần biểu diễn của mình.

Cả hội trường im lặng lắng nghe, không còn ồn ào như những lúc đọc diễn văn. Mọi người đều chăm chú hướng ánh mắt về cột sáng duy nhất trên sân khấu.

Chàng trai khôi ngô tuấn tú, lại biết chơi đàn, chơi thể thao lại càng giỏi, sẽ luôn nổi bật giữa đám đông. Một màn biểu diễn lại kéo khoảng cách giữa chúng tôi trở nên xa đến vậy.

Dãy ghế bên tay phải tôi có một vài chị gái xinh xắn đang bàn tính kế hoạch chút nữa sẽ tìm Đăng để xin thông tin liên lạc. Tôi đơ lấy một giây, không biết nên phản ứng thế nào. Tôi có buồn hay không, tôi cũng chẳng rõ. Chỉ thấy rằng, nếu tôi cứ mãi nhạt nhòa như thế này, cuộc đời trước không có cơ hội ở bên anh là cũng đúng thôi.

Kết thúc phần trình diễn, Đăng cúi chào, tiếng vỗ tay rầm rộ vang lên.

Chẳng bao lâu sau, anh đã chạy vào đến chỗ tôi, bảo Hoa nhường chỗ. Tôi nhíu mày: "Hàng con trai ở dưới có giữ chỗ cho mày rồi mà."

Linh ở cạnh bắt được tín hiệu từ đâu đó, vẫy tay chỉ cho Hoa: "Ê, Hoa, bên này, bên này." Nhỏ chỉ vào chỗ trống cách đó ba ghế, rồi thương lượng với bạn ngồi cạnh, nhích chỗ qua cho Hoa ngồi cạnh mình.

"Nhanh trí đấy." Đăng giơ ngón cái like cho Linh.

"Làm cái gì vậy? Ở đây toàn con gái." Tôi tỏ vẻ khó hiểu.

"Dở. Mày có phải con gái đâu." Có lẽ đây chỉ là một câu đùa, nhưng lại làm tôi buồn thêm một chút. Hoá ra anh cũng không coi tôi là con gái, vậy mà tôi lại đã từng cố gắng nghĩ cách để trở thành bạn gái của anh.

Tôi ném trả điện thoại cho Đăng. Anh dựa lưng vào ghế, cau mày nhìn một đống ảnh trong thư viện.

"Mày bị điên hả? Trăm tấm như một. Chụp có tâm không vậy?"

Tôi gãi vành tai: "Tao nháy liên tục. Nhưng mà yên tâm, kiểu gì cũng có tấm đẹp."

Đăng dúi điện thoại vào tay tôi: "Lọc mấy tấm đẹp nhất ra. Xong xoá mấy tấm giống nhau đi, nặng cả máy."

Tôi bĩu môi, không đồng tình liếc xéo cái tên đang thoải mái thưởng thức những tiết mục còn lại.

"Bản Piano vừa nãy tên gì thế? Nghe quen lắm mà mãi không nhớ ra." Tôi vừa lựa ảnh vừa hỏi.

"River flows in you." Đăng vẫn chăm chú xem biểu diễn, không nhìn sang tôi.

Tôi lại chẳng có hứng xem múa, đành ngồi lựa ảnh cho anh. Mãi mới chọn được một tấm, Đăng dùng ngay tấm đó làm hình nền điện thoại, rồi đắc ý với tôi: "Sao? Đã đẹp hơn cái tấm card hôm nọ chưa?"

À. Thì ra có đứa hơn thua với tấm thẻ cứng đó. "Mơ à?" Tôi quăng cho anh một câu, nụ cười trên môi anh liền vụt tắt.

"Mà học piano từ bao giờ vậy? Bất ngờ luôn nha." Dù không muốn nhưng cũng phải công nhận là vượt quá tầm tưởng tượng và hiểu biết của tôi về anh.

Đăng hớn hở như vừa được vớt khỏi hố sâu: "Bé quên anh từng học cấp hai ở Skyland à? Môn tự chọn hồi đó là piano và violin đấy. Tuy không đến mức xuất sắc nhưng cũng đủ trình để loè thiên hạ một chút."

Rồi anh cười như trên tận chín tầng mây. Tôi nheo mắt nhìn cái mặt đáng ghét cứ vênh lên tận trời kia.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com