Ngày khai giảng không phải học, tôi tung tăng đến trường sớm hơn mọi hôm. Trên người không mang theo bất cứ thứ gì ngoài chiếc túi ngang hông để đựng tiền và điện thoại. Nữ sinh ở trường huyện lúc bấy giờ không được chưng diện, không xoã tóc, tô son, đánh phấn, kẻ lông mày. Hầu hết mọi người đều xuất hiện với vẻ mộc mạc, bình dị nhất.
Tôi thì... Với kinh nghiệm sống bao nhiêu năm, đương nhiên là biết cách làm sao để trông tươi tắn hơn và lách được mọi quy định về hình thức đó. Dí sát mặt vào gương, cô nàng trắng trẻo xinh xắn đang tô lên một chút son dưỡng có màu sao cho nhẹ nhàng nhất có thể.
Vừa đến cổng, tên nhóc kia đã nhắn: "Đến chưa?"
Tôi nhắn lại: "Vừa đến."
"Vào hội trường đi, tao ở phòng chờ sau cánh gà."
Tôi thở dài, ba chân bốn cẳng chạy đi, bỏ lại Hoa dắt xe vào lán.
Hội trường đông đúc, máy quay được bố trí ba bốn cái phía trước khán đài. Năm nay có lãnh đạo về, chắc hẳn phải lấy tư liệu để lên đài truyền hình của tỉnh.
Tôi len qua đám người để vào phòng chờ, mặc cho tờ giấy không phận sự miễn vào được dán trên cửa. Đi qua dàn thiên nga váy trắng xúng xính, đội nhảy đương đại, đội múa mặc áo dài truyền thống, đội khiêu vũ, lớp nào cũng thật sôi động, liệu lớp mình có nhạt nhoà quá không nhỉ?
Tôi đã đánh bay suy nghĩ đó ra khỏi đầu khi vừa thấy người kia. Đăng ngồi bên cửa sổ, để mặc cơn gió thổi qua làm vài sợi tóc đung đưa trước trán. Tóc vuốt keo, khác hẳn mọi ngày. Mặc vest đen, đi giày da bóng bẩy càng làm anh trưởng thành, lịch lãm lên trông thấy.
"Lề mề quá đấy." Đăng đang bấm điện thoại, thấy tôi đến liền càm ràm.
"Muốn sai gì thì sai một thể đi. Tí người ta phải ngồi dự ở khu vực lớp, không được chạy lung tung như bạn đâu."
Đăng dúi cái điện thoại vào tay tôi. "Tí chụp cho bạn vài tấm ảnh nhé."
"Mật khẩu?"
"Không biết mật khẩu cũng chụp được mà?"
"Ờ ha." Tôi gật gù.
"Máy không có mật khẩu đâu." Thế rồi anh tự dưng nói thêm.
"Nói vậy làm chi?"
"Nhỡ đâu mày muốn soi mói cái gì trong máy tao, thì tao mở sẵn cho rồi đó." Tên này đi guốc trong bụng tôi. Chẳng ai lại dám giao điện thoại vào tay người khác như thế. Đúng là điên rồi.
"Tao sẽ túm được hết đuôi của mấy con bé đang mập mờ với mày." Tôi cười gian.
"Cứ việc, vì làm gì có ai." Đăng đút tay vào túi quần, cười hớn hở.
Có thông báo học sinh biểu diễn phải đi báo danh. Đăng chạm nhẹ lên đầu tôi, nói: "Về vị trí lớp ngồi đi. Nhớ giữ chỗ cho bạn."
Tôi ngẩn người vì cái chạm khi nãy, cứ như xoa đầu mình ấy nhỉ? Nhìn bóng lưng cao ráo, không cần nhìn mặt cũng biết đẹp trai kia, tự dưng tôi lại thấy bồi hồi như những ngày xưa ấy.
Về khu vực lớp, Linh đang ngó ngang ngó dọc. Thấy tôi, nhỏ liền vẫy tay, chỉ vào chỗ trống bên cạnh. Lớp tôi được phân cho ngồi chính giữa, ngay những hàng đầu, chỉ sau ban lãnh đạo và ban giám hiệu. Đặc quyền cơ bản của lớp chọn là thế.
Tôi loay hoay rút điện thoại của Đăng từ trong túi ra, không kìm được mà mò vào Messenger. Anh đã tự tin giao nó cho tôi thì chứng tỏ nếu có gì muốn giấu anh đã xoá nhẹm nó đi rồi.
Lướt đi lướt lại, chẳng có gì đặc biệt. Tin nhắn cho tôi lúc này ở ngay đầu, ở dưới là nhắn cho anh họ, dưới nữa là mấy nhóm chat câu lạc bộ bóng đá, nhóm game,...
Tôi khó hiểu. Không giống những gì mà tôi nhớ... Hoàng Hải Đăng mà tôi biết, phải là tên sát gái, mở miệng là có thể bông đùa trêu ghẹo con gái nhà người ta.
Tôi lục tìm tin nhắn của Hà Nhi. Đây là cô bạn mà anh đáng lý nên mập mờ ở thời điểm này. Phải không nhỉ? Tôi tự chất vấn cái trí nhớ kém cỏi của mình.
Tin nhắn gần đây nhất là hai ngày trước anh còn chẳng trả lời.
Ơ, sao lại thế? Hình như trí nhớ của tôi có vấn đề.
Sau hơn tiếng đồng hồ khai mạc, mọi người đã buồn ngủ cả. Những bài phát biểu đọc đi đọc lại từ năm này qua năm khác. Cuối cùng cũng đến lượt Đăng biểu diễn. Khu vực lớp tôi hò reo cổ vũ. Chưa thấy bóng dáng anh đâu, nhưng đã có những tiếng hô kiểu: "Anh Đăng đẹp trai quá. Anh Đăng ngầu quá."
Sẵn sàng bật chế độ vừa chụp vừa quay, tôi cố gắng căn góc sao cho lấy được hình ảnh rõ nét.
Linh không khỏi tò mò, lên tiếng: "Ghê gớm chưa? Mới mua điện thoại à?"
"Của tên nhóc kia, không phải của tao." Tôi cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ từ con bạn, và cả Hoa ngồi ghế kế bên kia nữa.
Ánh đèn vụt tắt, cả hội trường tối đen như mực, chỉ có duy nhất cột đèn chiếu rọi trên sân. Bước ra từ sau cánh gà, chàng trai khôi ngô tuấn tú, bước đi có phần ngạo nghễ đến bên chiếc đàn được đặt sẵn giữa sân khấu, chậm rãi ngồi xuống.