Ta bị nữ nhân được Dung Cảnh nâng niu như trân bảo g/i/ế/c c/h/ế/c, x/á/c còn bị làm thành quạt cốt.
Ta ở quỷ giới, ngày ngày đêm đêm đứng bên cầu chờ hắn, chờ suốt mười hai năm vẫn không thấy, cuối cùng lại đợi được nữ nhân đó.
Buồn cười thay, ngay khi nghe tin, hắn lập tức lao đến gặp ta, nhưng lý do lại là… xin ta buông tha cho nàng ta.
Ta lạnh nhạt nhìn thẳng vào mặt hắn: “Chính ngươi nói đấy, cầu người thì phải quỳ xuống mà cầu.”
1,
“Chính ngươi nói đấy, cầu người thì phải quỳ xuống mà cầu.”
Ta nằm nghiêng trên trường kỷ, giơ tay lên ngắm bộ móng vừa sơn buổi sáng, sắc đỏ tươi rói, đẹp đến mê người, khiến ta rất vừa ý.
Khóe mắt liếc thấy nam nhân đang đứng thẳng tắp trước cửa.
Hắn mím chặt môi, vẻ mặt liên tục biến đổi, nhưng cuối cùng vẫn không hạ được thể diện, hất tay áo bỏ đi.
“Chậc.” Ta chống người ngồi dậy, nhìn theo bóng lưng dứt khoát rời đi qua khung cửa sổ khép hờ, khẽ thở dài, “Thật là chán ngắt.”
2,
Ta tên là Quỷ Đào, người giữ đèn nơi Minh giới.
Chức quyền chẳng lớn, nhưng phạm vi lại rộng, mọi linh hồn mới nhập Minh giới đều do ta dẫn đường.
Ta đợi Dung Cảnh mười hai năm, không đợi được. Nhưng nữ nhân mà hắn nâng niu như châu ngọc thì lại rơi vào tay ta.
Quả nhiên, vừa nghe tin, Dung Cảnh lập tức chạy đến gặp ta.
Ta cúi nhìn chiếc đèn trong tay, ánh sáng bên trong âm u mờ ảo, lờ mờ phản chiếu ra một cái bóng yếu ớt.
“Cốt Cơ à Cốt Cơ, giữa các người… cũng chỉ đến vậy thôi mà.”
Ngọn đèn chợt phụt ra một luồng sáng mạnh, rồi từ từ trở lại như cũ. Ta bật cười khe khẽ: “Ngươi cũng nghe thấy rồi phải không?”
Chiếc đèn run lên một cái dữ dội, rồi lại hoàn toàn im lặng.
“Ngươi rảnh rỗi lắm sao?” Phía sau truyền đến giọng nói lãnh đạm, chẳng thân thiết cũng chẳng xa cách.
Ta quay người lại, tiện tay tựa vào khung cửa, gật đầu đáp: “Không tìm gì đó để làm, thì chán c/h/ế/c mất.”
“Ta giúp ngươi tìm.” Hắn đứng dưới bậc thềm, liếc ta một cái đầy giễu cợt, giọng nhàn nhạt: “Khi còn sống Cốt Cơ có một chiếc quạt làm từ xương. Ngươi mang nó đến đây.”
Nét cười trên môi ta khựng lại: “Chủ tử, ngài đúng là… giỏi đ.â.m vào chỗ đau mà.”
Cốt của quạt bình thường làm bằng trúc, bằng gỗ. Nhưng chiếc quạt của Cốt Cơ… mới xứng được gọi là quạt cốt thật sự, bởi nó làm từ xương người. Chính là… xương của ta.
3.
Minh giới quanh năm không ánh sáng, phủ đệ phải thắp đầy đèn u linh, thứ ánh sáng quái dị ấy nhìn mãi chỉ khiến người ta bực bội khó chịu.
Từ khi Chủ tử ban cho ta chiếc đèn dẫn hồn này, cũng đã tròn mười năm.
Ta cúi đầu nhìn vào trong đèn, trên vách đèn lờ mờ hiện lên bóng dáng của Cốt Cơ.
“Cốt Cơ, ngươi có bao giờ nghĩ sẽ có ngày rơi vào tay ta không?”
Ta khẽ vuốt ve thân đèn, những hoa văn này, nhắm mắt lại ta cũng có thể vẽ ra từng nét.
Thân đèn khẽ run lên.
Ta giơ tay.
Ngay khoảnh khắc vừa được phóng thích, Cốt Cơ liền lao ra ngoài. Nhưng vừa chạm vào cửa, nàng lập tức bị b.ắ.n ngược trở lại, ngã nhào xuống đất đầy chật vật.
Ta nghiêng người nằm trên trường kỷ, tay vuốt ve lớp nhung mềm mại, nheo mắt nhìn nàng, mỉm cười:
“Ở trong đèn dẫn hồn… có thoải mái không?”
Cốt Cơ vẫn là Cốt Cơ năm ấy, dáng vẻ mềm mại không xương, khiến người ta vừa thấy đã thương.
Nàng ta ngước mắt nhìn ta một lúc, rồi che miệng cười khẽ, tiếng cười như muốn tan vào gió, “Là ngươi… còn có thể nhìn thấy ngươi…”
“A, đúng vậy.” Ta đáp, “Ta cũng chẳng ngờ, cuối cùng lại là ngươi đến gặp ta trước cả Dung Cảnh.”
Vừa nhắc tới cái tên đó, tiếng cười của Cốt Cơ lập tức khựng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngươi có nhớ hắn không?” Ta đứng dậy, đưa tay nâng cằm nàng lên, nhẹ giọng hỏi: “Cốt Cơ à… trong đèn dẫn hồn, có lạnh không?”
Cốt Cơ không đổi sắc mặt, khẽ giễu: “Dung Đào, ngươi không động được đến hắn đâu.”
Ta lướt tay qua gương mặt yêu kiều ấy, bỗng phá lên cười: “Đừng vội, kịch hay… vẫn còn ở phía sau.”
Cốt Cơ nghiêng đầu đi, vừa thở dốc vừa khựng lại, sắc mặt bỗng chốc đại biến: “…Kia là ai?”
Ta theo ánh mắt nàng nhìn ra, nơi cuối hành lang ngoài cửa, dưới ánh đèn u linh lập lòe, chỉ thấy thoáng qua vạt áo nơi khúc ngoặt, rồi biến mất.
Ta ngạc nhiên bật cười: “Có khi… là Dung Cảnh đó?”
Sắc mặt Cốt Cơ lập tức trở nên khó coi, “Ngươi nói bậy gì đó!”
Nàng cúi đầu lẩm bẩm: “Hắn sao có thể đến nơi này được…”
Ta nhốt Cốt Cơ trở lại trong đèn dẫn hồn, rồi nghiêng đầu nhìn về phía cuối hành lang, nụ cười dần tắt.
Có thể tùy tiện đi lại ở nơi này… còn ai ngoài hắn?
Cốt Cơ, ngươi… làm sao từng thấy được người đó.
4.
Ngày hôm sau, Dung Cảnh lại đến.
Chỉ qua một đêm, hắn đã tiều tụy thấy rõ, giữa hàng mày ánh lên vẻ mỏi mệt.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, chậm rãi mở miệng: “Thật đúng là kẻ có quyền thế thì hay quên…”
Chưa nói dứt câu, Dung Cảnh đã nhìn ta, rồi nặng nề quỳ xuống đất.
Ta sững người một thoáng, chống tay ngồi dậy, trong lòng ngổn ngang trăm mối, chẳng thể nói rõ là cảm xúc gì.
Lúc ấy, ký ức chợt ùa về, năm xưa, hình như ta cũng từng quỳ xuống như thế.
Dung Cảnh mở lời, giọng khàn đặc: “Xin được giơ cao đánh khẽ.”
“Giơ cao đánh khẽ…” Ta lặp lại mấy chữ ấy, suýt nữa không nhịn được mà bật cười.
“Ngươi xem,” ta đưa tay khẽ kẹp một cành hoa bên khung cửa sổ, “bông hoa này… có vẻ đã héo rồi.”
Dung Cảnh ngẩng đầu, mặt lộ vẻ nghi hoặc, không hiểu ý ta.
Hoa ở Minh giới… vốn không thể nở đến ngày thứ hai.
“Héo rồi, sẽ ảnh hưởng tâm trạng đó.”
“Dung công tử, phiền ngươi ngày mai lại đến.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Dung Cảnh bỗng dưng bật dậy, sắc mặt tối sầm: “Ngươi đang đùa giỡn ta?”
“Đúng vậy.” Ta mỉm cười, mắt cong cong nhìn hắn, “Ta là đao thớt, ngươi là cá thịt.”
Ta giơ chân giẫm lên những cánh hoa úa tàn, lắng nghe tiếng vụn vỡ vang lên dưới gót.
“Dung công tử, khi nhược điểm bị người khác nắm lấy… thì phải có giác ngộ chứ, phải không?”
Dung Cảnh ngẩn ra, rồi chợt cúi đầu bật cười, nụ cười kia, lạnh đến rợn người. “Ngươi nói đúng.”
Trước khi rời đi, hắn nói: “Dung Đào, ngươi thay đổi nhiều lắm.”
Ta đưa tay phủi những mảnh hoa vụn dính trên váy áo, chậm rãi sửa lại: “Là Quỷ Đào.”
Bóng lưng Dung Cảnh dường như khựng lại một thoáng, nhưng vẫn không dừng bước, xoay người bỏ đi.
Sau khi hắn đi, chiếc đèn dẫn hồn trên bàn bỗng run rẩy dữ dội, rơi phịch xuống đất.
Ta lập tức trấn áp cơn bạo động bên trong.
Dù là khi Cốt Cơ bị lũ quỷ trong đèn xé rách dày vò, cũng chưa từng giãy giụa mãnh liệt đến thế.
Ta vuốt ve thân đèn, cảm thán: “Cốt Cơ à, xem ra… ngươi vẫn còn chút địa vị trong lòng Dung Cảnh đấy.”
Ít ra, một người như Dung Cảnh, kẻ mang danh chính phái, vẫn chịu quỳ gối trước ta.
Chiếc đèn run càng lúc càng dữ dội.