5.
Mười hai năm trước, sau khi bị lấy xương, ta hóa thành lệ quỷ.
Ta theo Minh Vương, đổi cả họ, theo họ của hắn — họ Quỷ.
Hắn tên là Quỷ Thích, còn ta là Quỷ Đào.
Ta làm việc dưới tay hắn, đương nhiên mọi chuyện đều nghe theo hắn.
Sau khi Dung Cảnh rời đi, Quỷ Thích truyền tin gọi ta.
Khi ta đến điện, hắn đã đứng đó chờ sẵn.
Hắn đứng sau bàn, cúi đầu xem gì đó.
Về vị Chủ tử này, ta biết chẳng nhiều, thậm chí mấy năm đầu còn hiếm khi được gặp mặt.
Hắn cảm nhận được tiếng động, quay đầu nhìn ta một cái, giọng nhạt nhòa: “Dung Cảnh đến rồi.”
“Vâng.” Ta tựa vào khung cửa, gật đầu đáp, không đoán ra ẩn ý trong lời hắn.
Nếu không được hắn cho phép, thì Dung Cảnh còn chẳng có cơ hội đặt chân tới đây.
Hắn tùy ý lật mở một cuốn sổ, hỏi: “Ngươi định thế nào?”
“Ta còn chưa nghĩ xong.”
“G/i/ế/c hắn?”
Hắn nghiêng đầu nhìn ta, nơi khóe môi lộ ra ý cười, nhưng trong mắt lại lạnh như băng tuyết.
“Chủ tử, xin đừng lấy ta ra đùa giỡn.”
Dung Cảnh không phải người bình thường, Cốt Cơ nói không sai, hiện tại ta vẫn chưa động được đến hắn.
Nhưng chỉ cần nàng ta còn trong tay ta, thì ta có đủ cách để dằn vặt, làm nhục vị Dung Cảnh, cho đến khi ta hả dạ mới thôi.
Quỷ Thích không nói gì thêm, chỉ lật xem sổ sách một cách nghiêm túc.
Ta nghiêng đầu nhìn sườn mặt hắn, cao ráo, tuấn tú.
Khác với Dung Cảnh, Quỷ Thích mang khí chất sắc bén, lạnh lẽo đến rợn người, thường ngày tiểu quỷ gặp hắn đều run rẩy không thôi.
Tà khí ngập tràn, vậy mà dung mạo lại lạnh nhạt thanh lãnh, tạo nên một cảm giác vừa mâu thuẫn, vừa quyến rũ lạ thường.
Xem xong, hắn vứt quyển sổ sang một bên, mới quay sang hỏi ta: “Ngươi theo ta bao lâu rồi?”
“Mười hai năm.”
“Lâu như vậy rồi à.” Quỷ Thích khẽ cảm thán, chậm rãi bước đến, cũng tựa vào khung cửa, nhìn ra bên ngoài, “Mười hai năm rồi… vẫn chưa buông bỏ được sao?”
Ta gật đầu: “Khó quên lắm.”
Vẻ mặt Quỷ Thích hơi kỳ quái, dường như cười nhạt một tiếng, rồi hỏi tiếp: “Cốt Cơ đâu rồi?”
“Chủ tử muốn nàng ta sao?”
Hắn không trả lời thẳng, mà hỏi ngược lại: “Nếu ta muốn, ngươi có đưa hay không?”
Thần sắc hắn lãnh đạm, chẳng giống nói đùa chút nào, trong lòng ta chợt trầm xuống.
Quả nhiên… họ từng quen biết nhau.
Ta mỉm cười nhìn hắn: “Chủ tử, nhan sắc của ta cũng đâu kém nàng ta.”
Quỷ Thích nhìn ta chằm chằm, không đáp.
Ta thu lại nụ cười, nghiêm giọng hỏi: “Ngài muốn làm gì?”
“Nếu ta muốn ngươi giao Cốt Cơ ra, ngươi có bằng lòng không?”
“Tất nhiên là không.” Ta siết chặt thân đèn trong tay, ngoài mặt vẫn mỉm cười bình thản: “Chủ tử, ngài có biết vì sao năm đó ta quyết bám trụ lại nơi này không?”
“Chính là để chờ đến hôm nay.”
Quỷ Thích thu lại ánh nhìn, không nói gì thêm.
6.
Cốt Cơ ngày đêm bị nhốt trong đèn dẫn hồn, chịu đựng ác quỷ xé x/á/c dày vò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng chỉ cần nàng ta còn trong tay ta một ngày, Dung Cảnh sẽ ngày ngày tìm đến.
Điều khiến ta vui sướng nhất, chính là được nhìn thấy vị thiên chi kiêu tử kia, ở trước mặt ta, vừa không cam lòng, vừa phải nhẫn nhục lấy lòng.
“Dung Cảnh à, ngươi từng nghĩ đến sẽ có ngày, phải cúi đầu nhịn nhục trước mặt ta thế này chưa?” Ta khẽ cười, “Cảm giác ra sao hả?”
Dung Cảnh cụp mắt, động tác rót trà hơi khựng lại.
Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi lên tiếng: “Ta chưa từng nghĩ… ngươi lại trở thành như thế này.”
“Như thế này?” Ta kinh ngạc hỏi lại, “Là thế nào?”
“Dung Cảnh, ta vì sao trở nên như vậy… chẳng lẽ ngươi không rõ?”
Sắc mặt Dung Cảnh lập tức trắng bệch.
Chén trà vừa pha bị hắn đánh đổ, nước nóng văng ra, mu bàn tay đỏ lên rõ rệt. Hắn mím môi, tựa như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn không thốt thành lời.
7.
Hôm sau hắn lại đến, đúng lúc ta vừa nhốt Cốt Cơ trở lại trong đèn dẫn hồn.
Những ngày gần đây nàng ta đã trở nên u ám, yếu ớt đi nhiều. Ngay khoảnh khắc bị đưa vào đèn, nàng ta liếc thấy Dung Cảnh đứng ngoài cửa, liền nở nụ cười tươi như hoa.
Chưa kịp mở miệng, ta đã khẽ động ngón tay, trong chớp mắt thu nàng vào đèn.
Dung Cảnh đứng nơi cửa, ánh mắt gắt gao khóa chặt vào thân đèn đang run rẩy dữ dội, sắc mặt hắn khẽ biến.
Ta tựa người trên trường kỷ, thu hết biểu cảm đó vào mắt, nhẹ nhàng thở dài: “Đau lòng rồi sao?”
Dung Cảnh thu mắt lại, nhưng hàng mày vẫn không giãn ra.
Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào ta: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
“Đừng vội, vào ngồi đã.”
Ta vỗ vỗ chỗ bên cạnh, mỉm cười gọi hắn.
Dung Cảnh khẽ gật đầu, nhưng không ngồi xuống, chỉ lặng lẽ nhìn ta chăm chăm. Một lúc sau, hắn khẽ hỏi, giọng trầm thấp: “Dung Đào, ngươi còn hận ta sao?”
“Hận?” Ta cười khẽ, nhấn từng chữ một. “Dung Cảnh… đã mười hai năm rồi.”
Ta đưa tay lướt nhẹ qua cằm hắn, ghé sát lại, nói khẽ: “Ngươi… vẫn là bộ dáng ấy.”
“Dạo gần đây, ngươi đã toại nguyện chưa? Còn muốn gì nữa, mới chịu thả Cốt Cơ?”
“Ừm, cũng dễ thôi. Một đổi một. Ngươi chịu không?”
“Nếu ngươi đồng ý, ta không có dị nghị.”
Nụ cười trên môi ta chậm rãi thu lại: “Ngươi có thật sự nghĩ kỹ chưa? Ở bên cạnh ta… ngươi biết hậu quả là gì không?”
“Biết.”
Hắn đáp rất nhanh, thậm chí lông mày cũng không hề nhíu lại.
Hạt Dẻ Rang Đường
Ta khẽ siết lấy thân đèn đang rung dữ dội dưới tay, nhìn hắn thật lâu, chậm rãi cong môi, cười nhạt: “Ngươi thật là… ngây thơ quá mức rồi.”
Dung Cảnh hơi cau mày.
Ta đứng dậy, mắt dõi ra ngoài cửa sổ, thong thả nói: “Nghe nói có một loại pháp thuật… có thể khiến người c/h/ế/c sống lại.”
“Nếu thật có thể tìm được… ta sẽ suy nghĩ xem… có nên trả lại Cốt Cơ cho ngươi không.”
8.
Không còn Dung Cảnh, thú vui mỗi ngày của ta giờ chỉ xoay quanh Cốt Cơ.
Nàng ta bị giày vò đến hương tiêu ngọc vẫn, thế nhưng vẫn cố cười, nụ cười ấy, khiến người ta chỉ muốn xé nát.
Một bóng tối bất chợt phủ xuống đỉnh đầu, ta ngẩng lên, chạm ngay ánh mắt của Quỷ Thích, theo bản năng siết chặt lấy thân đèn trong tay.
Ánh mắt Quỷ Thích lướt qua người Cốt Cơ, chỉ là một cái nhìn nhàn nhạt…
Nhưng lần này, ta thấy rất rõ.
Ánh nhìn hắn dành cho Cốt Cơ , mang theo một cảm xúc khó gọi tên, sâu không lường được.
Tim ta đột nhiên lỡ một nhịp.
“Đi theo ta.”