Quỷ Đào

Chương 16



53.



Chuyện Dung Cảnh đột ngột trở mặt, suốt một thời gian dài ta vẫn không thể hiểu nổi.



Với người như Dung Cảnh, ta trước giờ chưa từng nhìn thấu. Mãi cho đến rất lâu sau, ta mới biết được sự thật.



Sau khi ta bị hại, Dung Cảnh đúng như ta từng nghi ngờ, cũng lờ mờ đoán được kẻ ra tay là ai, nhưng hắn chưa từng có hành động gì rõ ràng.



Chỉ là… trong âm thầm, hắn đã tìm kiếm phương pháp hồi sinh suốt nhiều năm trời, không ngừng nghỉ.

Hạt Dẻ Rang Đường



Chẳng trách lúc muốn cứu Cốt Cơ, hắn lại có thể tìm ra bí thuật phục sinh nhanh đến thế.



Cốt Cơ có ý nghĩa đặc biệt gì với hắn, ta không rõ. Nhưng từ lần đầu quen biết, ta đã biết rõ một điềum Dung Cảnh cả đời này, nhất định sẽ bảo vệ Cốt Cơ bằng mọi giá.



Khi Cốt Cơ bị Quỷ Thích dồn vào thế cờ, Dung Cảnh đã quyết định dùng pháp hồi sinh ấy để cứu nàng ta, đồng thời hiến tế chính mình… để giúp nàng ta bước vào luân hồi.



Có lẽ, cái danh thiên chi kiêu tử đã treo trên đầu hắn quá lâu, đến mức hắn ngây thơ tin rằng mình thật sự có thể cứu vớt tất cả mọi người.



Dù phải hy sinh bản thân.



Kế hoạch đôi bên đều vẹn toàn ấy, đến khi biết được chuyện Quân Thiện làm ra, liền sụp đổ hoàn toàn.



Hắn từng nghĩ, chỉ cần giao Cốt Cơ ra là có thể bảo toàn ta trước mặt Quân Thiện. Nhưng từ đầu đến cuối, Quân Thiện chưa từng có ý định tha cho ta.



Niềm tin của hắn dành cho cái gọi là “chính đạo Niệm Minh Sơn” chỉ là một trò cười, vị sư thúc mà hắn kính phục nhất lại tàn độc như thế. Pháp hiến tế để cứu người, để đổi lấy cái c/h/ế/c cho bản thân hắn, rốt cuộc chỉ là một giấc mộng viển vông.



Ta và Cốt Cơ vốn đã không đội trời chung.



Xiềng xích trên thân ta, cũng chỉ có Cốt Cơ mới có thể phá giải.



Giống như năm xưa, thiếu niên Dung Cảnh từng thề thốt rằng có thể bảo vệ người khác, nhưng cuối cùng lại không giữ được lời hứa.



Lần này… hắn lại một lần nữa tan vỡ.



Hôm nghe tin hắn biến mất, ta lại một lần nữa quay về hậu sơn. Niệm Minh Sơn dường như đã tiêu điều hơn trước, hậu sơn càng thêm hoang vắng, cỏ dại mọc um tùm.



Ta như chợt nhớ lại, năm ấy, thiếu niên ấy từng bước từng bước… từ đỉnh núi đi xuống.



54.



Mơ mơ màng màng đã hơn nửa tháng trôi qua, mỗi đêm nơi bậu cửa sổ đều được thay bằng một bó hoa tươi mới.



Nửa đêm tỉnh giấc, bất chợt chạm phải bóng người ngoài cửa sổ, ta khẽ cong môi cười:



“Chủ tử, nửa đêm hái hoa, thật là có phong vị riêng đấy.”



Quỷ Thích ngẩng đầu nhìn ta: “Làm ngươi tỉnh rồi à?”



“Không đâu, là ta đang đợi ngài.”



Quỷ Thích hơi sững lại.



Hắn cụp mắt, không nhìn ta, giọng nhẹ nhàng như không có gì: “Khi nào ngươi đi nhân gian?”



“Đi nhân gian làm gì?”



“Quên hết những chuyện này, trở lại với bình thường, hỷ, nộ, ái, ố, đó mới là niềm vui của nhân thế.”



“Xem ra ngài đã sắp đặt sẵn cả rồi.”



Hắn khựng lại một thoáng: “Chẳng phải đó vẫn luôn là điều ngươi mong muốn sao?”



Ta nghiêng đầu nhìn hắn, chợt nhận ra, Quỷ Thích của bao năm nay, dường như chưa từng thay đổi.



Vẫn thẳng thắn, trầm mặc, ít nói nhưng làm nhiều.



“Chủ tử à,” ta nhìn hắn, “nhân thế từ lâu đã đổi thay, làm gì có điều gì là bất biến mãi được chứ?”



“Ta cũng không còn là Quỷ Đào của ngày trước nữa. Theo ngài mà đi, mang họ của ngài, từ lâu… đã không thể tách rời.”



Quỷ Thích cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn ta một cái: “Ngươi không muốn luân hồi sao?”



“Không muốn.”



“Ta muốn… là chủ tử.”



55.



Quỷ Thích đã chờ ta từ rất lâu rồi. Từ khi ta dẫn hắn theo bên mình năm đó, hắn liền lặng lẽ ghi nhớ từng lời nói, từng hành động của ta trong lòng.



Hắn luôn giỏi giấu kín cảm xúc.



Lúc tranh ngôi Quỷ Vương ở Minh giới, ai ai cũng cho rằng giữa ta và Quỷ Thích có sự cạnh tranh kịch liệt.



Nhưng thật ra không phải vậy. Dù hắn ở bên ta, nhưng chưa từng ở dưới ta. Trên con đường ấy, hắn phù hợp hơn ta rất nhiều.



Ta vốn đã quen sống tùy tiện, không thích bị ràng buộc, nên mượn cớ muốn đến nhân gian để chủ động rút lui khỏi cuộc tranh đoạt.



Không ngờ… hắn lại cũng đi theo, thậm chí mỗi ngày đều cố chấp đến nhân gian, chỉ để gặp ta một lần.



Hôm nay là lễ hội ở nhân gian, ven sông có rất nhiều người thả đèn cầu phúc, ánh đèn trôi theo dòng nước, lung linh rực rỡ.



Ta và Quỷ Thích hòa mình trong đám người, ta nhúng tay vào dòng sông, nước lạnh mát dễ chịu. Ta quay sang cười với Quỷ Thích:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



“Muốn thả hoa đăng không?”



“Cầu phúc, cầu nguyện.”



Quỷ Thích nhìn chằm chằm những chiếc đèn, có vẻ hiếu kỳ:

“Cầu nguyện… có hiệu nghiệm không?”



“Đương nhiên.” Ta bật cười: “Nếu nó không linh, thì ta sẽ giúp ngài toại nguyện.”



Không chút do dự, Quỷ Thích mua luôn hai chiếc. Khi thả đèn, hắn vô cùng cung kính, nhẹ nhàng đặt vào nước, còn cẩn thận đẩy theo hai cái để nó trôi ra xa.



Hắn vừa quay đầu thì chạm phải ánh mắt ta đang nhìn, trong mắt lóe lên vẻ lúng túng, vội cúi đầu giấu đi.



Ta cong môi cười: “Chủ tử, ngài cầu điều gì vậy?”



Quỷ Thích khẽ nói: “Cầu… bừa thôi.”



56.



Trên bàn án của Quỷ Thích bày đầy tranh cuộn, hắn mang tất cả tranh cũ ra, từng bức một, tỉ mỉ vẽ lại những gương mặt còn dang dở.



Trong tất cả những bức tranh ấy, đều là ta.



Chẳng trách trước kia luôn cảm thấy những bức tranh đó thiếu một thứ gì đó, thì ra… điều thiếu sót chính là nhân vật chính.



“Chủ tử à…” Ta ghé sát lại, thì thầm bên tai hắn, “Ta nghe thấy hết rồi.”



Thân thể Quỷ Thích bỗng cứng đờ: “Cái gì?”



“Lời nguyện cầu của ngài đêm đó, bên bờ sông.”



Lần đầu tiên, trên mặt Quỷ Thích hiện lên vẻ thất thần hiếm thấy: “Ta đâu có nói ra…”



“Đúng thế.” Ta càng ghé sát hơn, hơi thở phả vào bên tai hắn, “Nhưng mà, lộ rõ lắm.”



“Ánh mắt chủ tử khi đó… lộ rõ quá mà.”



Ngón tay ta lần tìm men theo mép áo hắn, nhưng Quỷ Thích phản ứng rất nhanh, lập tức giữ chặt cổ tay ta, nuốt khan một tiếng, không nói lời nào.



“Chủ tử, chẳng lẽ lúc này rồi mà ngài còn muốn làm quân tử sao…”



Câu nói chưa dứt, Quỷ Thích đột ngột cúi xuống, chặn ngang môi ta, cắt đứt tất cả lời chưa kịp nói.



Hắn dùng hành động để nói cho ta biết: quân tử? Hắn không làm.



Đầu ngón tay dần dần nóng lên, trong cơn rung động mãnh liệt, ta vòng tay ôm lấy cổ hắn, thì thầm bên tai:



“Quỷ Thích…”



“Ta cũng… thật lòng với ngài.”



Bên ngoài cửa sổ, cơn mưa lớn bất chợt đổ xuống, gió lùa khiến khung cửa lung lay, phát ra tiếng kẽo kẹt rền rĩ.



Tiếng thở than đắm say hoà tan vào đêm mưa.



Những đóa hoa tươi rơi vào vũng bùn, bị mưa giáng nát.



“Quỷ Đào…”

Quỷ Thích thì thầm, “Đã rất lâu rồi… Minh giới chưa từng có hỷ sự.”



57.



Gần đây, Minh giới chấn động bởi một chuyện long trời lở đất, Quỷ Vương thành hôn rồi.



Đám tiểu quỷ mong chờ từ sớm, chen chúc dọc bờ sông, ngóng cổ trông về phía lễ rước dâu.



“Quỷ…” Ta bật cười, “Chàng còn đi quan sát nữa cơ đấy.”



“Ừ.” Quỷ Thích cụp mắt mỉm cười, “Nếu nàng yêu thích sự náo nhiệt của nhân gian, vậy ta sẽ làm theo phong tục nhân gian.”



“Sính lễ, váy cưới, nến hỷ, đêm động phòng, ta đều hỏi kỹ cả rồi.”



Ta đưa tay khẽ vuốt qua hàng chân mày hắn: “Chủ tử, ngài thật có lòng.”



Hắn nhìn ta đầy nghiêm túc, đôi mắt lạnh lùng thường ngày giờ đây đượm đầy dịu dàng: “Ta đã chờ ngày này rất lâu rồi. Ta rất vui.”



Kiệu cưới màu đỏ được rước vòng quanh Minh giới một lượt, Quỷ Thích thực hiện đầy đủ mọi nghi lễ.



Khoảnh khắc hắn vén rèm kiệu lên, ta đứng dậy, qua lớp khăn trùm đỏ hôn hắn một cái.



Quỷ Thích sững người.



Hai bên lập tức im phăng phắc, rồi chỉ một khắc sau, đám tiểu quỷ nổ tung trong một trận xôn xao chấn động trời đất.



Khóe môi Quỷ Thích khẽ nhếch lên.



Hắn cúi đầu thì thầm: “Có lẽ vì hồi hộp quá… ta quên mất vài lễ tiết rồi.”



Ta nghiêng đầu nhìn hắn: “Vậy ngài còn nhớ những gì?”



Quỷ Thích khẽ nói: “Nhớ… vào động phòng.”



___Hết__