Quỷ Đào

Chương 15



48.



Dung Cảnh từng bước từng bước tiến lại gần. Hắn ngẩng đầu nhìn ta với ánh mắt phức tạp, rồi bất ngờ giơ tay lên, nhưng mũi kiếm lại chỉ thẳng về phía các đệ tử Niệm Minh Sơn phía sau.



Mọi người đều sững người.



Quân Thiện không ngờ Dung Cảnh lại trở mặt ngay tại chỗ, tức giận đến thất thố:

“Ngươi định phản bội sao!”



“Phải đấy, Cốt Cơ vì ta mà chắn kiếp, ta vốn không nên làm ngơ. Nhưng Dung Đào thì có tội gì, sư thúc? Ngay từ đầu, người đã không định buông tha cho nàng, đúng không?”



Dung Cảnh ngẩng đầu nhìn Quân Thiện, từng chữ rõ ràng vang lên:

“Sư thúc, Niệm Minh Sơn… không nên như thế này.”



Hắn chậm rãi nâng kiếm:

“Sư phụ giao tạm Niệm Minh Sơn cho người, nhưng không phải… để thành ra như thế này.”



49.



Dung Cảnh có lẽ đã phát điên rồi, hắn chắn trước mặt ta và Quỷ Thích, ngăn đám đệ tử Niệm Minh Sơn và cả Quân Thiện lại phía sau.



Hắn muốn chúng ta mau chóng đi lấy thứ cần lấy.



Quỷ Thích kéo tay ta, lập tức lao về hướng hậu sơn. Ta cau mày hỏi: “Tại sao Dung Cảnh lại đột ngột trở mặt?”



Ta vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần để một trận quyết chiến với Dung Cảnh. Hắn vì Cốt Cơ mà không tiếc phạm điều cấm kỵ, làm sao có thể quay đầu giúp ta?



Quỷ Thích khựng lại một thoáng, rồi khẽ cười giễu:

“Để chuộc tội thôi.”



50.



Chúng ta để lại đống hỗn loạn kia cho Niệm Minh Sơn tự thu dọn, còn ta và Quỷ Thích tiến vào hậu sơn. Sau khi đánh ngất đệ tử được phái đến đào lấy quỷ cốt, chúng ta đào ra bộ quỷ cốt đã bị chôn vùi suốt mấy chục năm.



Khoảnh khắc bộ xương ấy được đưa lên khỏi lòng đất, toàn thân ta như được gột rửa, nhẹ nhõm hẳn đi. Ta khẽ thở ra một hơi dài, nhưng khóe mắt bất chợt bắt được vẻ mặt của Quỷ Thích.



Hắn đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bộ quỷ cốt, im lặng không nói một lời.



Hắn nhìn thật lâu, ngón tay dần dần siết chặt lại.



Ta cảm nhận được cảm xúc của hắn đang dồn nén, liền đặt tay lên vai hắn, nhẹ giọng gọi: “Chủ tử…”



Quỷ Thích ngẩng lên nhìn ta, mở miệng, giọng nói nhẹ bẫng như thể đang tán gẫu chuyện thời tiết:

“Quỷ Đào, ta từng không chỉ một lần nghĩ đến việc… huyết tẩy toàn bộ Niệm Minh Sơn.”



Ta cảm nhận được cơn cuồng nộ đang cuộn trào trong đáy mắt hắn, tay ta siết chặt lấy đèn dẫn hồn đến mức trắng bệch cả khớp ngón tay.



Hắn đang cố nén lại, cố đến mức cả người như căng ra.



Ta khẽ thì thầm: “Chủ tử… mọi chuyện đã qua rồi.”



“Không qua nổi.”

Quỷ Thích nhìn ta, giọng nhẹ như gió thoảng:

“Nếu ta chỉ đến trễ một bước… chỉ một bước thôi, thì mười mấy năm qua, mỗi lần nghĩ lại ta vẫn thấy kinh hãi.”



Niệm Minh Sơn đã quyết tâm khiến ta hồn phi phách tán, không còn tồn tại trên thế gian.



Để cứu ta, Quỷ Thích tự mình tiêu tán tu vi, đưa ta vào đèn dẫn hồn, dùng oán linh để nuôi sống.



Những điều ấy, hắn kể lại rất nhẹ nhàng… nhưng trong lòng, hắn chưa từng thôi tự trách bản thân.



Hóa ra, suốt mười năm qua, người không thể buông bỏ không chỉ có ta, còn có hắn.



Hắn cụp mắt, từng chút một vuốt ve bộ quỷ cốt, giọng khẽ run:

“Nếu ta đến sớm hơn một bước… thì có thể ngăn lại tất cả.”



“Vậy mà lúc ngươi xảy ra chuyện ta lại chưa kịp về, tín vật lại để quên ở nhân gian… từng chuyện từng chuyện, như thể có một bàn tay nào đó đang dẫn dắt, bắt ta phải tận mắt nhìn ngươi biến mất.”



Ta gom hết phần quỷ cốt lại, nhẹ nhàng thở dài:

“Quay về Minh giới thôi. Không đi bây giờ… thật sự sẽ phải nhìn ta biến mất đấy.”



51.



Khi chúng ta quay lại tiền sơn, Dung Cảnh đã xử lý xong mọi chuyện ở đây.



Trong không khí vẫn còn vương mùi m.á.u tanh, hiển nhiên vừa mới trải qua một trận ác chiến.



Đám đệ tử do Quân Thiện cầm đầu và những người tôn kính Dung Cảnh chia thành hai phe. Dung Cảnh đã ra tay với những kẻ biết rõ chân tướng và vẫn ngoan cố đứng về phía Quân Thiện.



Hiển nhiên, những người ủng hộ Niệm Minh Sơn và Quân Thiện không ít. Quân Thiện nằm liệt dưới đất, chỉ còn chút hơi tàn, còn các đệ tử phía sau hắn nằm la liệt, song Dung Cảnh không xuống tay g/i/ế/c ai cả.



Việc Dung Cảnh hành động như vậy là điều ta hoàn toàn không lường trước được. Sau lưng hắn vẫn còn vài đệ tử đang đứng, thấy ta và Quỷ Thích xuất hiện, liền đồng loạt giơ kiếm lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



“Sư huynh! Sư tỷ Cốt Cơ vẫn còn trong tay bọn họ…”



Dung Cảnh đột nhiên giơ tay, tháo bỏ ngoại bào của Niệm Minh Sơn. Hắn chậm rãi ném bộ áo xuống đất, giọng nói nhẹ tênh vang lên:



“Dung Cảnh, từ nay về sau… không còn liên quan gì đến Niệm Minh Sơn nữa.”



“Sư huynh!”



“Sư huynh, huynh nói gì vậy?!”



Tiếng kinh hãi vang lên tứ phía, nhưng Dung Cảnh như không hề nghe thấy, chỉ từng bước từng bước bước xuống bậc thềm.



Hắn đi đến trước mặt ta, cúi đầu nhìn vào chiếc đèn dẫn hồn trong tay.



Ta siết chặt lấy đèn, ngẩng đầu nhìn hắn.



Dung Cảnh không có hành động nào, chỉ nhẹ nhàng nhìn một cái, rồi khẽ nhếch khóe môi, như tự giễu mình:



“Dung Đào, cả đời ta… thất bại hoàn toàn.”



“Tự cho là nhân từ, cuối cùng lại chẳng thể bảo vệ được ai.”



Quỷ Thích lạnh nhạt châm biếm: “Đúng là thất bại thật.”



Dung Cảnh khẽ bật cười. Hắn đặt chuôi kiếm vào tay ta:

“Khi ngươi kết liễu Cốt Cơ, thì kết liễu cả ta luôn đi.”



“Trên cõi đời này, ta chẳng còn gì để vương vấn nữa.”



Khi hắn quay người rời đi, lúc ấy ta mới nhận ra, sau lưng hắn đầy máu, vết thương sâu hoắm thấm đỏ cả bộ y phục trắng, m.á.u chảy từng dòng dọc theo lưng áo.



Ta ngẩng đầu nhìn hắn, bình thản nói:

“Tưởng rằng… ngươi sẽ cứu được Cốt Cơ.”



Dung Cảnh khựng lại, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng… vẫn im lặng.

Hạt Dẻ Rang Đường



52.



Trước khi động thủ, Cốt Cơ bò rạp trên mặt đất, từng chút từng chút trườn về phía trước. Nàng đã hoàn toàn mất đi thần trí, nụ cười đẫm m.á.u pha lẫn nước mắt.



“Ta không hối hận… ta, Cốt Cơ, không hối hận! Vì Dung Cảnh chắn kiếp nạn, ta Cốt Cơ… đời này mãi mãi không hối hận, hahahaha…”



Quỷ Thích nhàn nhạt nói: “Dùng mạng người khác để chắn kiếp cho kẻ ngươi yêu, ngươi đúng là kẻ si tình đấy.”



“Nhưng ngươi lại giẫm lên người mà Quỷ Thích ta yêu để biểu lộ tình cảm…”



Quỷ Thích cười, giọng ôn hòa: “Ngươi đã chạm đến giới hạn của ta rồi.”



Cốt Cơ gào thét thê lương, tiếng thét vang vọng cả Minh giới. Trong lòng bàn tay Quỷ Thích bùng lên quỷ hỏa rực rỡ.



“Cốt Cơ, rất vui được báo cho ngươi một tin, Dung Cảnh, hắn… cũng không cứu được ngươi đâu.”



Cốt Cơ gào khóc thảm thiết hơn nữa. Ta cụp mắt xuống, bước vào điện chính, ngăn Quỷ Thích lại, ta muốn tự tay kết liễu nàng ta.



Quỷ Thích không nói gì.



Cốt Cơ quỳ sụp xuống đất, mang theo tiếng nức nở cầu xin ta tha cho Dung Cảnh.



Ta nhìn nàng bằng ánh mắt lãnh đạm, không biểu cảm gì:

“Cốt Cơ, khi còn sống ngươi tra tấn ta, đâu có một chút nào gọi là yếu đuối hay hèn mọn?”



Sắc mặt Cốt Cơ tái nhợt, giọng run rẩy: “Ta sai rồi… Dung Đào, ta thật sự sai rồi…”



“Đừng g/i/ế/c ta, ta van xin ngươi… đừng g/i/ế/c ta…”



“Ngươi đúng là sai rồi.” Ta nâng tay, trong lòng bàn tay ngọn lửa bốc lên.



“Ngươi thay Dung Cảnh chắn kiếp, khiến hắn giờ tiến thoái lưỡng nan, sống không bằng c/h/ế/c.”



“Cốt Cơ, ngươi làm… tốt lắm.”



Cốt Cơ như phát điên, hoàn toàn sụp đổ.



Dung Cảnh… đã không cứu được Cốt Cơ.



Hắn chỉ để lại một câu: Cốt Cơ vì hắn mà c/h/ế/c, hắn sẽ hiến tế bản thân, đổi cho nàng một kiếp luân hồi.



Việc hiến tế có thành công hay không… chẳng ai biết được. Nhưng Dung Cảnh… sẽ không còn tồn tại nữa.



Hắn chỉ nguyện… trên thế gian này, từ nay vĩnh viễn không còn Dung Cảnh.