Ta đưa tay đặt lên đỉnh đầu hắn, kỳ lạ thay, bên trong lại trống rỗng, như thể ký ức cả đời trước lẫn đời này đều bị xóa sạch.
Sao có thể?
Thành Hoàng dù sao cũng là hộ thần một phương.
Từ khi Tống Nguyệt Đường suýt bị ép gả âm thân, ta đã gửi thư xuống Địa phủ, xin một vị Thành Hoàng đến trấn giữ.
Không ngờ lại là cố nhân. Từ lúc hắn đến, kinh thành quả nhiên yên ổn hơn hẳn.
“Chung Bất Xác!” Ta thử gọi tên hắn từ nghìn năm trước.
Nhưng hắn không hề phản ứng, thậm chí còn chạy sang một bên, rút cả cây phát tài của ta ra, tự chui vào trong chậu.
Hoắc Trường Xuân xách con vịt quay bước vào, liền thấy một đại nam nhân đang ngồi chồm hổm trong chậu hoa, há miệng kêu khát.
Tống Nguyệt Đường cầm ấm trà, do dự không biết nên rưới hay không.
“Tiểu thư, đây là…”
Ta hậm hực giật lấy vịt quay trong tay hắn, xé mạnh một cái đùi vịt:
“Nhờ phúc của ngươi và Nguyệt Đường, ta mới ‘nhặt’ được đứa con trai lớn chưa từng gặp mặt này!”
Tống Nguyệt Đường vội nhét ấm trà vào lòng hắn, kéo Hoắc Trường Xuân sang một bên, líu ríu kể rõ đầu đuôi.
Hoắc Trường Xuân nghe xong, tò mò xé miếng đuôi vịt đưa cho Chung Bất Xác:
“Ngoan, gọi thúc thúc, ta cho ngươi ăn.”
Chung Bất Xác nghiêng đầu, lập tức đổi sắc mặt:
“Xấu xí!”
…
Ta mặc kệ Hoắc Trường Xuân giận dữ định xách cả người lẫn chậu ném ra ngoài, xoay người vào hậu viện, lấy một tiểu nhân giấy, đốt hương thông xuống Địa phủ, cầu gặp Diêm Vương hỏi cho rõ.
Một nén nhang sau, tiểu nhân lạch bạch chạy về, nhảy lên bàn, cung kính chắp tay:
“Đại nhân, Diêm Vương cũng không biết nguyên do.
Chỉ thấy bài vị Thành Hoàng nứt vỡ, muốn hỏi ngài xem có phải có biến cố gì chăng?”
Bạch Vô Thường mượn thân tiểu nhân hiện lên.
“Đúng rồi, Diêm Vương còn nhắn: nếu đại nhân chịu ra tay cứu Thành Hoàng, sẽ ban cho muội muội nhà ngài thêm năm năm thọ mệnh.”
“Dù sao thân phận của tiểu thư ấy đặc biệt, đời này cũng đang lịch kiếp, nhiều thêm tuổi thọ chỉ e động đến thiên cơ.”
Ban đầu ta định mặc kệ, nghe đến đây lòng lại dao động.
Tống Nguyệt Đường vốn là Long Nữ dưới tòa Văn Thù Bồ Tát, đời này chẳng biết đang lịch kiếp thứ mấy.
Ta đã tốn bao công vẫn chẳng dò ra manh mối, đến cả số mệnh nàng cũng mờ mịt.
3.
Có lời đảm bảo của Diêm Vương, chí ít năm năm thọ nguyên đã nắm chắc trong tay.
Những thứ còn lại, ta có thể tìm cách khác.
Huống chi, một vị Thành Hoàng gặp bất trắc, lỡ có thứ quái dị thừa cơ lẻn vào thành thì sao?
Tống Nguyệt Đường là miếng bánh thơm, không vì Thành Hoàng, ta cũng phải vì nàng mà trừ hậu họa.
Ta điểm vào lòng bàn tay tiểu nhân:
“Được, ta miễn cưỡng nhận lời. Nhưng Chung Bất Xác với ta từng có ân oán, nếu ta cứu hắn, hắn vong ân phụ nghĩa thì sao?”
Tiểu nhân gãi đầu, cung kính lấy từ trong ngực ra một vật:
“Đại nhân, đây là Thành Hoàng Lệnh. Nếu ngài cứu hắn, từ nay hắn chính là người của ngài. Ngài bảo đông, hắn chẳng dám đi tây!”
Thành Hoàng Lệnh trong tay ta tự động lớn dần, cầm thử thấy nặng trịch, quả là bảo vật.
Như thế chẳng khác nào ta đã tìm cho Tống Nguyệt Đường một hộ vệ miễn phí.
Mai sau có yêu ma quỷ quái quấy phá, chẳng cần tìm đâu xa, cứ bảo Chung Bất Xác đi giải quyết là xong.
“Vậy, ta đành gắng gượng nhận lấy.”
Tiền viện gà bay chó sủa mãi mới yên, Hoắc Trường Xuân ôm cục u trên trán, nghiến răng:
“Tỷ, kẻ này nhất định giả ngốc để ăn bám tỷ!”
“Ta từng gặp kẻ thật ngốc, tuyệt chẳng giống hắn.
Như tiểu công gia nhà Hoàng hậu, tên Ngụy Lâm, ăn cơm cũng phải có người đút, áo quần mặc một nửa đã cởi ra.
Đâu như hắn, chê đuôi vịt không ăn, lại đòi ăn đùi vịt!”
“Nhưng cũng lạ, gần đây nghe nói tiểu công gia ấy không còn ngốc, lại thông minh tuyệt đỉnh, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, còn được xưng là Phúc tinh!”
Tống Nguyệt Đường tiếp lời:
“Ta cũng biết. Nương ta từng gặp ở yến tiệc trong cung, vốn muốn chọn hắn làm phu quân cho Tiêu Tiêu, chỉ là tiểu công gia kia có điểm kỳ quái.”
“Người tuy đã tỉnh táo, nhưng lại mắc chứng du hồn, đêm đến chẳng ngủ, cứ lang thang khắp nơi, nói rằng muốn ‘trở về’.”
“Lão Quốc công tìm đạo trưởng trừ bệnh, nói rằng hồn phách từng rời thể quá lâu, nay khó dung hợp.”
Người thường có ba hồn bảy vía, một khi hồn tách ra quá lâu, quả thật là khó dung hợp.
Ngụy Lâm vốn sinh ra đã si ngốc, thường bị nhốt trong phủ, ta chưa từng gặp. Nhưng nếu chỉ là chứng mất hồn thường thấy, người có chút đạo hạnh ắt có thể tìm về.
Chung Bất Xác chẳng biết từ khi nào lại ôm cả chậu hoa chạy tới.
Hoắc Trường Xuân vừa thấy liền nép sau lưng Tống Nguyệt Đường:
“Tránh! Tránh! Mau tránh ra!”
Vừa mới tiếp nhận ủy thác của Diêm Vương, tạm thời ta đành giữ hắn lại trong tiệm.
Đến bữa ăn, ta gắp món nào, Chung Bất Xác ngoan ngoãn há miệng chờ ta đút.
Tống Nguyệt Đường nổi hứng trêu đùa, cũng gắp thức ăn đút cho hắn, lại bị hắn nghiêng đầu tránh né:
“Có độc!”
Hoắc Trường Xuân cắn mạnh miếng củ cải chua, chua đến nhe răng trợn mắt:
“Tốt nhất độc chết ngươi cho rồi!”
Ta phát hiện, kẻ ngốc này ngược lại nhìn thuận mắt hơn khi còn tỉnh táo.
Ngàn năm trước, vốn ta chẳng định cướp Thành Hoàng miếu của hắn, chỉ vì hắn coi ta như lệ quỷ thường, cứ lẽo đẽo theo sau muốn đưa ta đi đầu thai.
Ta chán ghét phiền phức, bèn tiễn hắn đi trước.
Nghe đồn, Chung Bất Xác bị ta đẩy xuống súc sinh đạo, làm một kiếp thỏ, chẳng rõ sống ra sao, chỉ biết cuối cùng tự kiếm gốc cây già mà đập đầu tìm chết.
Đêm xuống, ta mở cửa nghênh quỷ khách.