Chung Bất Xác ngồi chồm hổm trong chậu hoa giả làm tùng nghênh khách.
Thấy quỷ hồn nào cũng lễ phép gọi một tiếng công tử, tiểu thư, khiến đám quỷ thích chí tranh nhau đặt hàng.
Ta bảo Hoắc Trường Xuân xách hắn ra hậu viện tắm rửa, cửa tiệm mới được yên tĩnh trở lại.
4
Chẳng quá nửa tuần trà, ta đã nghe tiếng Hoắc Trường Xuân “a—” một tiếng dài, rồi bay thẳng ra ngoài.
Chưa kịp bước ra xem chuyện gì, hắn đã ôm mông, cà nhắc cà nhắc đi từ cửa chính vào.
“Tiểu thư! Cái gã ngốc kia không ngốc nữa rồi! Hắn nói ta phi lễ hắn, rồi một quyền liền… đẩy ta bay ra ngoài!”
Ta khựng lại, không ngốc? Đã khôi phục bình thường rồi ư?
“Vô lễ! Tên dâm tặc kia! Ngươi dám mạo phạm bổn Thành Hoàng…” Một tiếng quát lạnh từ cửa vọng vào.
Ta quay đầu, vừa vặn trông thấy Chung Bất Xác trong y sam ướt đẫm, tóc còn nhỏ giọt nước, giận dữ đứng đó.
Hắn nhìn thấy ta, ngẩn ra một thoáng, đồng tử bỗng co rút: “Là ngươi!”
“Ngươi cướp miếu của ta còn chưa đủ, nay lại muốn cướp cả ta!”
Ta khẽ nhướn mày, người này sao mà nhớ dai như vậy.
Đó gọi là cướp người ư? Rõ ràng là Diêm Vương tự tay nhét vào tay ta.
Chung Bất Xác kéo chặt vạt áo, vành tai đỏ bừng, xoay người định bỏ đi, lại bị ta nắm lấy tay trái, khựng lại tại chỗ.
Lạ thật, lúc này thân thể hắn lại bình thường, hồn phách đầy đủ, ngay cả tiên cách cũng nguyên vẹn.
Chẳng lẽ giống như Ngụy Lâm kia, mắc chứng du hồn?
Nhưng người ta là ban đêm mới bị, còn hắn lại bị ban ngày?
Chung Bất Xác giật tay về, không thoát nổi, mặt lạnh quát:
“Nam nữ thụ thụ bất thân, mau buông tay!”
Hắn vừa động, vạt áo liền lỏng, một đóa Mạn Châu Sa Hoa đỏ chói lộ ra trước mắt ta.
“Cái này từ đâu mà có?” Ta dứt khoát kéo hẳn áo hắn ra.
Hoắc Trường Xuân luống cuống nhào tới che mắt ta:
“Tiểu thư! Không nên nhìn! Không nên nhìn!”
Tống Nguyệt Đường nghe động cũng bước ra:
“Các ngươi làm gì vậy?”
“Nguyệt Đường! Mau! Quay mặt đi! Nhìn sẽ mọc lẹo mắt đấy! Muốn nhìn thì nhìn ta này!”
Chung Bất Xác cúi đầu, thoáng sững sờ:
“Đây… là từ đâu ra?”
Thật khéo! Nửa tháng trước, sau gáy Tống Nguyệt Đường cũng xuất hiện một đóa Mạn Châu Sa Hoa.
Khi ấy ta đã thấy bất thường, quan sát suốt nửa tháng vẫn chẳng phát hiện dị tượng, bèn dùng bí pháp chuyển nó sang ngực mình.
Giờ đây hai đóa Mạn Châu Sa Hoa gần kề, ta bỗng cảm thấy thần trí run rẩy, sát ý trào dâng—
Muốn hút máu, muốn giết chóc, muốn hủy diệt hết thảy…
Ta vung tay, một chưởng đánh hắn bay ra xa mười trượng, mới áp chế được cơn bạo lệ trong ngực.
Chung Bất Xác nằm sấp trên đất, hai dòng máu mũi tuôn chảy, khó tin kêu lên:
“Lại bị rơi vào tay ngươi… ta nhận, nhưng lần sau có thể báo trước một tiếng trước khi động thủ được không?”
Hắn hơi ngẩng đầu, mang chút ấm ức cùng bất bình:
“Kiếp này có thể đừng làm thỏ nữa được không? Suốt ngày bị hổ báo săn đuổi, đến giờ còn phải rụng lông…”
Ta khẽ ho một tiếng, ra hiệu Hoắc Trường Xuân đỡ hắn lùi xa, rồi đem chuyện mình vô tình nhặt hắn về kể lại.
Chung Bất Xác hơi sửng sốt:
“Ta thành kẻ ngốc ư?”
“Không thể nào, hôm nay ta chỉ hơi buồn ngủ, sao lại thành ngốc? Huống hồ còn gọi ngươi là…”
Hắn lúng túng quay đầu sang chỗ khác.
Tống Nguyệt Đường an ủi:
“Chỉ là gọi một tiếng nương thôi, có khi truy về tám đời thật là mẫu tử cũng nên.”
Ta hỏi hắn có nhớ được chuyện gì trước khi ngủ không.
Chung Bất Xác trấn định tâm thần, cẩn thận hồi tưởng:
“Từ khi ta nhậm chức, vẫn cần mẫn giúp tín đồ giải nguy, hương hỏa tuy thưa thớt, chẳng bằng khi xưa…”
Nói đến “khi xưa”, hắn liếc ta một cái.
“Ta nhớ rồi! Tín đồ cuối cùng là Tiểu công gia nhà Quốc công, tên… Ngụy Lâm.
Hắn bẩm sinh không có hồn, lại mang mệnh yểu.
Phàm nhân trên đời, dẫu là đứa ngốc, nhiều lắm cũng chỉ là thiếu hồn phách, nhưng hắn lại hoàn toàn không có hồn, tựa như một chiếc hộp rỗng.”
5
“Nhà họ Ngụy cầu ta giúp Ngụy Lâm trở lại bình thường, việc ấy ta dĩ nhiên không thể làm được, nên cũng chẳng hề đáp ứng.”
“Hình như từ khi ấy, ta liền bắt đầu ham ngủ.”
Ta vô thức gõ nhẹ mặt bàn, đầu chợt lóe lên một tia linh quang, quay lại nhìn Tống Nguyệt Đường:
“Ngụy Lâm bắt đầu không còn ngốc từ khi nào?”
“Hình như chính là một tháng trước.” Tống Nguyệt Đường kinh ngạc: “Dường như… có chút trùng hợp.”
Một tháng trước, Ngụy Lâm không còn ngốc, mà cũng chính một tháng trước Chung Bất Xác bắt đầu hay ngủ.
Lại nửa tháng trước, trên thân Tống Nguyệt Đường xuất hiện dấu ấn Mạn Châu Sa Hoa.
Đó là hoa Hoàng Tuyền, vốn có công năng dẫn đường cho vong hồn.
Nhưng nàng rõ ràng là người sống.
Trừ phi… nàng chính là kẻ bị dẫn đường.
Ta sâu xa nhìn một lượt Tống Nguyệt Đường và Chung Bất Xác, thật khéo, cả hai đều mang tiên cách.
Hoắc Trường Xuân chỉ thấy có chỗ quái lạ:
“Chẳng lẽ là do tên ngốc Ngụy Lâm kia làm?
Nhưng hắn là kẻ ngốc, có thể làm gì được?”
Ta khẽ lắc đầu.
Khi còn làm Quỷ Đế, ta tung hoành bá đạo, phàm chuyện gì trái ý, giơ tay liền diệt, có thể nói thần chặn giết thần, Phật chặn giết Phật.
Nhưng để tích công đức cho Tống Nguyệt Đường, ta đành ẩn thân nơi đây mở cửa hàng giấy tiền vàng mã.
Ta quyết định đợi đêm xuống, đi Ngụy gia xem xét.