Quý Ngài Ngang Ngược

Chương 16: Mênh mông quãng đời còn lại



Đầu năm mùng một trời đêm tinh quang óng ánh. Rời xa thành thị huyện ra ngoại ô, sao trời đông vô cùng sáng, diễm hỏa rực rỡ như mưa sao băng đầy trời, nở rộ rơi xuống.

Trăn Trăn dẫn mấy người bạn đứng trong sân cầm pháo hoa que màu bạc chạy tới chạy lui, chạy tắt bèn từng đứa xếp hàng đi sang bên người Kỳ Tự, cầm pháo hoa que quây thành như cái kẹo vòng đưa về anh ở trung tâm.



Pháo hoa sau lưng điểm xuyết trên màn trời, khuôn mặt rất tuấn tú của Kỳ Tự dưới một loạt diễm hỏa, ánh lửa màu bạc được anh lần lượt thắp sáng, đổ lên thần sắc đạm mạc của anh, cùng cả ý cười nhẹ nơi khóe mắt. Phó Vi chôn mặt trong cái khăn quàng cổ và mặc áo khoác kín người, cười đến mức thở ra sương trắng, quay đầu lại hỏi bà cụ: “Bà ơi, bắn pháo nhé?”

Bà nội Thích cười ha hả gật đầu. Kỳ Tự cầm một chuỗi pháo đỏ dài, nhóm lửa ở cửa sân, tiếng đôm đốp gấp gáp quanh quẩn khắp sân, xác pháo màu son rơi đầy ở trước cửa chất thành một đống tàn đỏ bừa bộn trên mặt đất.

Lần đốt thứ hai, có một đứa bé trai gan lớn ló đầu ra, nhút nhát bảo Kỳ Tự dạy nó đốt pháo. Kỳ Tự đồng ý, ác ý cầm tay nó châm lửa nhưng không thả, đến khi ngòi nổ sắp đốt hết mới ôm thằng bé chạy đi, dọa thằng bé khoác ồn ào. Phó Vi vừa bực mình vừa buồn cười, muốn nói anh vài câu, lúc quay đầu lại nhìn thấy khóe miệng có nụ cười nhẹ, rất thật, ngắn ngủi nhưng không có mảy may tạp niệm. Đột nhiên không còn lòng nào mà trách anh.

Không bao lâu sau, Kỳ Tự khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, liếc cô một cái: “Đang nhìn cái gì đấy?”

“…” Phó Vi bừng tỉnh, ấp úng lấy ra mấy cây pháo, làm bộ không nhìn anh, “Ây… Loại này phải đốt thế nào nhỉ?”

Một quả pháo hơi nguy hiểm, chỉ có thể cắm trong khe đá ở ngoài cửa xa. Bọn trẻ hét lên một tiếng, vẫn chưa nhóm lửa đã bịt lỗ tai chạy vào trong nhà, nhào vào cổng la to. Phó Vi lạnh nhạt đứng dưới mái hiên, tay đút trong túi áo khoác, mỉm cười nhìn Kỳ Tự đưa tay đốt ngòi nổ, sau đó giơ chân chạy về chỗ cô.

Đột nhiên, lúc pháo lên không, một bàn tay to che lỗ tai cô. Tiếng nổ vang trời trên không trung thoáng chốc đã hóa thành một tiếng ầm ĩ, bọn trẻ sau lưng gào họng sợ hãi mà lại hưng phấn hét to.

Mắt thấy có một nửa tét pháo rơi xuống, rơi trên nền xi măng xa xa, đôi tay che lỗ tai cô mới để xuống.

Phó Vi kinh ngạc nhìn Kỳ Tự chợt lóe nét mặt tươi cười: “Anh…”

“Anh làm sao?”

Phó Vi hắng giọng một cái: “Em nói là, năm nay vui quá… Không biết chỗ nhà mình có đốt pháo không?”

“Pháo thì không chắc. Pháo hoa chắc vẫn có thể đấy, em muốn đốt thì mang hai thùng về.” Kỳ Tự tiêu sái ném cái bật lửa cho cô, mình thì đút bàn tay cóng đến ửng đỏ vào trong túi, quay mình vào nhà, “Vào ăn cơm.”

Vẫn là cái bóng lưng quen thuộc kia, áo khoác dài màu đen khiến anh càng dong dỏng. Vẫn là chất giọng ra lệnh, tuyệt đối không cho người ta đường lui. Vẫn là Kỳ Tự kiệm lời, kiêu ngạo, không thể nghi ngờ, tự đại lại ấu trĩ.

Nhưng thật sự có chỗ nào khác đi, từ đây đã không còn như trước.

Trong «When Harry Met Sally» có một câu thoại: Khi mà bạn biết rằng mình sẽ phải sống cả cuộc đời còn lại với người nào đó, bạn sẽ hi vọng cuộc đời còn lại của bạn mau chóng bắt đầu.

* Nguyên văn: “I came here tonight because when you realize you want to spend the rest of your life with somebody, you want the rest of your life to start as soon as possible.”

Mà lúc này Phó Vi đứng trong khoảng sân không có một ai, đưa lưng về phía khói lửa và sao trời, ánh lửa óng ánh sau lưng cô nở rộ thành hoa năm màu. Chưa hề có một khoảnh khắc nào giống bây giờ, cô muốn đi xuyên qua năm tháng còn lại của cuộc đời để xem, có còn người nào đó ở đó không.

*Không biết rời xa phố thị về nông thôn thấy sao trời, mỗi lúc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời Vi Vi có thấy một vì tinh tú mang tên chây chứn bẩy không ta….

┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈

Trong một phòng bao karaoke ở thành phố S, vì Lý Manh không có khiếu âm nhạc nên cứ ngán ngẩm uống mấy cốc nước chanh, rốt cục vẫn đứng dậy chào người bạn bên cạnh, đi ra cửa toilet makeup lại.

Trước mỗi phòng bao đều có toilet chuyên dụng, trong phòng bao cũng không có ai ra, nên không có ai trong toilet. Lý Manh không suy nghĩ gì cứ đẩy cửa đi vào. Ai ngờ vừa vào cửa bèn gặp một người đàn ông xa lạ.

Cô ấy giật nảy mình, vội che mắt lui về phía sau một bước.

May sao, người đàn ông kia chỉ cúi trước bồn rửa tay mà nôn, mùi cồn nồng nặng khiến người ta ngửi mà khó chịu. sau tiếng nước xả, anh ta súc súc miệng, mới ngẩng đầu nhìn Lý Manh, trong chất giọng thấp có vẻ chuếnh choáng: “Tôi xin lỗi.” Anh ta chỉ chỉ gian phòng đối diện, giải thích với cô ấy, “Toilet chỗ chúng tôi bị chiếm, nên mượn dùng nơi này một lúc, ngại quá.”

Người đàn ông có khuôn mặt thanh tú, âu phục màu xám tro sạch sẽ và nhẹ nhàng, sau khi say rượu vẫn không hề tổn hao đến sự khiêm tốn phong độ của anh ta.

Lý Manh giật mình nhận ra anh ta, chỉ vào anh ta nói: “Anh… Anh là chàng quỷ say rượu hôm ở hồ Thiên Linh à?”

Lần đầu tiên Tống Tử Khuyết nghe người ta đặt cho anh cái biệt danh kỳ quái như thế, nhíu nhíu mày lại, đồng thời cũng nhận ra cô áy. Khi đó não anh ấy bị cồn chiếm, không tỉnh táo lắm, khó khăn lắm mới nhớ được người trước mắt đây là đồng nghiệp của Phó Vi.

Phó Vi. Nhớ tới cái tên này, anh ấy trào phúng cười khẽ một tiếng, chào hỏi cô ấy: “Chào cô. Hôm đó cảm ơn cô nhiều, hình như tôi làm bẩn thảm nhà cô nhỉ? Nếu như cần giặt, có thể liên hệ với tôi.” từ trong túi vét anh ấy lấy ra tấm danh thiếp đưa cho cô.

Lý Manh chậm rãi nhận, đọc chữ phía trên: “Tống Tử Khuyết?”

“Vâng.” Anh trả lời rất ngắn gọn, hiển nhiên là không muốn dừng lại lâu ở cửa ra vào.

Lý Manh nói thầm một tiếng: “Đau lòng cũng phải có mức độ chứ… uống nhiều thế ý là không cần dạ dày nữa sao?”

Cô vốn chỉ là lẩm bẩm, không ngờ Tống Tử Khuyết đã xoay người đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn cô ấy, vô cùng kiên nhẫn giải thích với cô: “Mấy ngày nay có toạ đàm của nhà khí hậu học nước Pháp Albert, tôi là phiên dịch của ông ấy, nếu có hứng thì hoan nghênh cô đến. Còn nữa, tối nay ở đó một bữa tiệc mừng, không chối được hai chén xã giao. Như cô thấy, chuyện không thoải mái hai ngày trước khiến dạ dày tôi rất mẫn cảm, nhưng nguyên nhân chỉ là do cồn nên màng dạ dày thị tổn thương, không phải do ‘Đau lòng’ như cô nghĩ.”

Anh ấy cho phép mình đóng vai hèn mọn lúc say rượu, song không thể nhẫn nại để người ta hiểu lầm lúc tỉnh táo.

Thật sự là tự tôn đến buồn cười.

Lý Manh bị anh ấy nói một tràng mà như bị vứt vào trong sương mù, mở hai tay ra ngăn trước mặt anh: “Rồi rồi rồi, yên tâm đi, tôi sẽ không nói với Vi Vi.” Cái anh này có cần sĩ diện như thế không…

Tống Tử Khuyết giống như một con vật bị kim đâm, nụ cười trên mặt rõ ràng đã cứng lại.

Lý Manh cho là anh ấy bị cô đâm vào tâm sự, lập tức luống cuống tay chân an ủi: “Tôi không có ý đó… Không đúng, tôi… ai bảo tôi không biết giữa hai người có chuyện gì xảy ra. Rốt cuộc anh là gì của chị ấy?”

Tống Tử Khuyết trông dáng vẻ vội vã muốn trấn an của cô ấy mà bật cười, nghe câu hỏi sau sắc mặt anh cũng hòa hoãn hơn nhiều, không biết là đang nói cho ai nghe: “Mon premier amour.” (mối tình đầu của tôi)

Có lẽ tối nay chất cồn vẫn ảnh hưởng đến anh như cũ, trên mặt anh có một thoáng cười chỉ có chính anh mới rõ, nhẹ giọng thì thầm: “Peut-être pour toujours.” (và có lẽ cũng là mãi mãi) “

Lời tỏ tình, thâm tàng vô ý bộc lộ cõi lòng.

Lý Manh nghe mà mơ hồ, ý nghĩ duy nhất chính là: Anh ta vẫn uống say. Nói đến chuyện này cô ấy cũng có trách nhiệm, lập tức có chút băn khoăn: “Khụ khụ, mặc dù tôi không đảm bảo là Vi Vi có thể chấp nhận anh. Nhưng tôi muốn xin lỗi anh… chị ấy và ông chủ chúng tôi là anh em thôi, trước đó tin tình báo của tôi bị sai, nên lừa anh. Tôi xin lỗi…”

“Tôi biết.” ngược lại anh ta mang vẻ mặt không sao cả, bật cười như ánh trăng sáng.

Lý Manh cảm thấy, bỏ mặc một chàng trai chất lượng tốt lại si tình như này tiếp tục đắm chìm thì quả thực quá là phản bội thiên lý. Vì lý do nhân đạo, cô ấy thấy khổ tâm một lần hiếm hoi: “Mặc dù Vi Vi chị ấy phù hợp với tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của tất cả đàn ông các anh, nhưng mà chân trời đâu đâu chả có cỏ thơm…”

“Tiêu chuẩn kén vợ kén chồng?”

Lý Manh nghiêm túc nói: “Da trắng, mặt xinh, ngực đầy, chân thon… ngoài không được cao lắm… Nhưng cũng không thấp quá nhỉ?” Ngay thẳng đến mức nông cạn.

“Trong mắt cô tiêu chuẩn kén vợ kén chồng chính là những thứ này à?” giọng điệu chất vấn.

“Không phải ý đó!” Lý Manh thề thốt phủ nhận, “Nhưng là dù sao anh cũng phải thừa nhận, những điều này cũng là thật. Xinh xắn lại dịu dàng có khí chất mỹ nữ, có người đàn ông nào mà không thích?”

Tống Tử Khuyết lắc đầu cười một tiếng, vẻ mặt có phần bất đắc dĩ.

Nếu như chỉ cần mấy cái từ đó để hình dung là có thể đánh giá, tôi cần gì phải vậy.

Làm gì phải chấp nhất một người là em.

┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈

Đêm đến, Phó Vi chuẩn bị thêm một cái chăn ấm, để tránh phát sinh chuyện xấu hổ đêm qua. Kỳ Tự lại chẳng hề để ý, ngả đầu liền ngủ. Hôm nay từ trên xuống dưới giúp bà nội Thích làm tổng vệ sinh, quý ngài Kỳ luôn khinh thường chuyện lao động chân tay song vì là một người đàn ông duy nhất nên phải nhận gần như tất cả công việc, đêm đến lại làm tài xế miễn phí, đưa từng bạn học của Trăn Trăn về nhà.

Có lẽ là mệt mỏi vô cùng, nên dáng ngủ cũng tốt hơn rất nhiều.

Rốt cuộc Phó Vi không cần lo lắng viễn cảnh nửa đêm mình phải tỉnh lại vớt anh lên từ dưới giường, thở dài một hơi.

May sao qua cái hai ngày nghỉ đông nữa cũng sẽ phải đi, họ cũng phải trở lại thế giới của mình. Hai ngày nay cô liên tục nhận được khiếu nại từ Dịch Bạch, tuyên bố nếu như họ còn ép anh ấy làm nhân viên chăm sóc thú cưng miễn phí, thì sẽ tố cáo họ bóc lột sức lao động phi pháp.

Phó Vi thôi cười, tàn nhẫn từ chối Dịch đại luật sư: “Cần tôi chuyển tiếp cho bị cáo không?”

Dịch Bạch lập tức ỉu xìu: “Đừng! Tuyệt đối đừng… Nể tình hai ta nhiều năm là bạn, em khuyên anh em mau tranh thủ thời gian về đi!”

Phó Vi rốt cục không nín được, thổi phù một tiếng bật cười: “Sao anh như cô vợ nhỏ của anh ấy thế, anh ấy bảo anh làm anh liền làm cái đó, anh thầm mến anh ấy à?”

Dịch Bạch hận nhất là có ai nắm được điểm này mà giễu cợt anh, cứng mồm đáp trả: “Em mới thầm mến lão ấy! Bà xã anh làm chứng, tính hướng của anh không có vấn đề gì!”

Không biết là Phó Vi nghe thấy cái câu kia hay sao, mà nụ cười trên mặt ngắn ngủi ngưng lại. Im lặng hồi lâu, lương tri mới trỗi dậy trấn an anh ấy: “… Yên tâm đi, ngày mai bọn em sẽ về. Làm phiền anh nhiều ngày nay, về rồi nhất định sẽ mời anh ăn cơm, đến lúc đó nhớ gọi bà xã anh đó.”

Cô dường như là bối rối nên trốn tránh để nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện, cúi đầu nhìn Kỳ Tự ngủ say.

Sau khi làm trợ lý cuộc sống, đầu bếp nữ, công nhân vệ sinh bảy năm… sau này, rốt cục cô có thể quang vinh lên làm nhân viên quản lý nhà trẻ của anh rồi sao? Bé con Kỳ kén ăn lại còn ngủ nông ơi. Ôi, tướng ngủ đêm nay coi như cũng tạm.

Cô dùng mu bàn tay che môi, vất vả lắm nhịn cơn cười được, lại phát hiện trên điện thoại di động yên lặng có mấy cuộc miss call, giống y hệt dạy số mấy ngày nay đến luôn quấy rầy cô.

Điều khác biệt chính là, lần này đối phương lại gọi nữa, nhưng không cúp máy.

Cô cau mày, do dự nhận máy: “Alo, xin hỏi bên đó là ai ạ?”

Giọng nói trong điện thoại dường như đã trải qua vạn thế thay đổi, tang thương đến mức đã tích được một tầng tro trong lòng cô cũng được: “Viện Viện…”

Một cơn gió lớn thổi qua, gào thét quấy rầy bên cửa sổ thủy tinh mỏng manh, lung lay phát ra tiếng trong trẻo như tiếng vang vỡ vụn.

Tay Phó Vi khẽ run lên, điện thoại rơi thẳng xuống gối, lặng yên không một tiếng động.