Quý Ngài Ngang Ngược

Chương 17: Khốn đốn trong màn tuyết



Sáng sớm hôm sau, không khí lạnh xuống âm độ nên thành phố C đổ tuyết. Phó Vi tỉnh dậy rất muộn, lúc kéo màn cửa sổ ngoài cửa đã tuyết trắng cả mảng, cây táo trong sân có đọng tuyết sương, trông thật dày cứ như là cái bánh ngọt ngàn tầng thuần trắng, trông mềm mềm, còn có vẻ phát sáng lên.

Trận tuyết rơi đầu tiên của năm âm lịch.



Phó Vi quay đầu. Trên tường chỗ bàn sách có treo cái giấy khen đã cũ, từ lúc Thích Nghiêu học tiểu học làm lớp phó âm nhạc, mãi cho đến các loại ảnh chụp lúc đại học, trông như ảo mộng trong ánh tuyết mát lạnh.

Nỗi buồn vô cớ trong đầu cứ ở đó mãi không tiêu tan, cả ngày Phó Vi đều không có tinh thần gì. Ban tối sẽ phải trở về, sáng sớm Kỳ Tự đã vào trong huyện giúp bà nội mua sắm mấy thứ nhu yếu phẩm sinh hoạt, từ tối hôm qua Trăn Trăn đốt xong pháo hoa thì vẫn còn háo hức, tới tận trưa vẫn đắp người tuyết trên sườn núi nhỏ. Trong nhà yên ắng lạnh lẽo, cô nhớ cuộc điện thoại tối hôm qua, càng thêm bồn chồn.

Rõ ràng chỉ hai chữ ngắn ngủi, sau đó lại biến thành âm báo bận thật dài.

Cô cầm điện thoại, đơn điệu tái diễn lại động tác bật tắt, vẫn không có dũng khí gọi lại.

Bên ngoài nhà vẳng đến tiếng bánh xe, một cái xe lăn chậm rãi xuất hiện ở cửa ra vào, bà nội Thích hiền hoà cười một tiếng: “Sắp ăn cơm, mau gọi Trăn Trăn về nhỉ?”

Phó Vi đột nhiên ngồi dậy giống như nhặt được, giật mình hỏi: “Kỳ Tự đâu ạ?”

“Thằng bé bảo muốn đi bệnh viện trong huyện mua thuốc, tối mới về được.” Bà nội Thích cảm thán một tiếng, “Phiền như vậy làm gì chứ? Bà đi đứng thế này cũng không phải ngày một ngày hai…”

Mắt Phó Vi cay cay, vội vàng đứng lên: “Phải mua ạ. Hai ngày nay thời tiết lạnh, bà đi nghỉ một lát đi, cháu đi tìm Trăn Trăn.”

┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈

Khối không khí lạnh rất lớn, hơn nửa phương bắc đều có tuyết, ngay cả thành phố S cũng không ngoại lệ.

Phiên dịch cabin rất cần nhân lực, công việc cũng không có quy luật, Tống Tử Khuyết lại có chuyên ngành tiếng Pháp, thường có hội nghị khẩn cấp bên trên gọi anh đi cứu viện. Cái danh cuồng công việc của anh truyền xa, tố chất lại quá cứng, nhất là gọi liền đến nên rất được mọi người trong nghề ưu ái, ngay cả đầu năm mùng một cũng không được thả.

Hiếm lắm mới có một ngày không có việc, theo quy luật sáng sớm Tống Tử Khuyết đi chạy bộ. Không ngờ bên ngoài lại có tuyết rơi, càng không ngờ chính là, cái cô gặp ở toilet lần trước thế mà lại bảo anh đi giúp cô ta giặt chăn thật.

Cũng không khách khí quá nhỉ?

Tống Tử Khuyết cười, chung quy là anh đuối lý trước, vẫn nên đi.

Thế là đúng lúc đầy trời tuyết lớn anh vượt qua nửa cái thành phố đến hồ Thiên Linh.

Nơi rất quen thuộc. Rất nhiều hồi ức không vui cùng ùa tới, cứ tranh nhau chen lấn muốn định nghĩa cái gì là “Nhìn vật nhớ người”. Anh buông cả thảy hai lần, hai lần đều chật vật ngoài sức tưởng tượng.

Càng chật vật chính là, hai lần này cách nhau hai năm có thừa, anh chẳng những không tiến bộ chút nào, còn ngày càng sa sút.

Anh quên địa chỉ Lý Manh, điện thoại Lý Manh gọi đến dẫn anh lên nhà. Một tòa nhà cao tầng, Lý Manh và một cô gái khác cùng thuê căn phòng hai phòng ngủ một phòng khách ở tầng mười một, phòng của cô ấy là phòng ngủ chính, rất rộng rãi.

Tống Tử Khuyết nhìn một mảnh vết bẩn đậm màu trên mặt đất, nhíu nhíu mày: “Chỗ này của cô cần máy lau nhà.”

Lý Manh a một tiếng, dáng vẻ rất khổ não: “Làm sao xử lý đây, nhà của tôi không có.”

“Xem như bồi thường, mua cho cô một cái nhé.” Sau khi đi làm Tống Tử Khuyết trầm ổn hơn rất nhiều, nhưng sự hiền hoà của anh năm đó vẫn không giảm, lúc anh nụ cười ấm áp, giống như vẫn là cậu trai sạch sẽ rực rỡ đó.

Lý Manh đương nhiên không có lý do gì mà từ chối, đuổi theo anh như cái chân chó.

Khu Thanh Hợp cách xa siêu thị, trời lại có tuyết lớn, may sao anh lái xe tới. Lý Manh đeo dây an toàn lên liền bắt đầu nghĩ linh tinh: “Không hiểu sao anh lại thành ra như vậy.”

Trời có tuyết nên đường trơn, Tống Tử Khuyết chuyên tâm lái xe, thuận miệng hỏi: “Cái gì thế nào?”

“Anh nhìn anh xem, ” Lý Manh giờ đầu ngón tay bắt đầu nói, “Vừa cao vừa đẹp trai lại có khí chất, nhân phẩm tốt tính cách tốt thu nhập tốt, lại là người địa phương có nhà có xe, có cô nào mà không tìm được?”

Tống Tử Khuyết bị lời khen trắng trợn này làm tai hơi ửng đỏ lên, nhớ tối hôm qua cô nói với anh về “tiêu chuẩn kén vợ kén chồng “, không khỏi bật cười: “Cô bé ơi năm nay cô bao tuổi? Sao trông lại lõi đời như thế.”

“Có chỗ nào lõi đời đâu? !” Lý Manh không vui lòng, càng muốn tranh luận cùng anh một hồi, “Yêu đương cũng chỉ có vậy, làm đến là nồng tình mật ý như vậy làm cái gì, có phải diễn Hoàn Châu Cách Cách đâu.”

Tống Tử Khuyết luôn không giỏi ăn nói, giờ đã hoàn toàn thua trước hệ thống tam quan rất có lý chẳng sợ của cô ấy, chỉ có thể yên lặng lái xe.

Lý Manh vẫn không muốn bỏ qua cho anh, lòng đầy căm phẫn vẫy vẫy tay: “Loại người như anh, nhất định chưa yêu đương được mấy lần. Tôi bảo, anh thật sự nên tìm thử một người khác, sẽ biết rằng những lời thề non hẹn biển kia đều là nói nhảm thôi.”

Tống Tử Khuyết không phản đối cũng không đồng ý, để Lý Manh đang tràn đầy năng lượng biện luận b.ắn ra d.ục v.ọng muốn anh “Trải nghiệm khó khăn của nhân gian”, xuống xe rồi liền lôi kéo anh tự mình thực tiễn vấn đề “Yêu đương nhàm chán biết bao”. Chẳng những không để anh đi mua máy lau nhà, lại còn kéo anh đến rạp phim bên cạnh cửa hàng, chọn một bộ phim văn nghệ Tết rất hot bây giờ để xem.

Xem phim xong lại chọn nhà hàng Tây, cũng tuyên bố “Yêu đương là một sự tổn thất kinh tế to lớn”, ép Tống Tử Khuyết nhất định phải tính tiền. Tống Tử Khuyết bất đắc dĩ cười, móc túi ra trả tiền —— cái cô này không phải là đang giúp anh tiến hành trị liệu tâm lý, mà đang tại thừa cơ doạ dẫm bắt chẹt anh đúng không?

Sau khi cơm nước xong lại đi dạo phố đến mấy giờ đồng hồ, may sao Lý Manh là kiểu con gái không thích đi dạo lắm, dưới làn gió mát cô dừng lại tiệm trang sức thật là lâu, rồi vô cùng nhập vai hai cái chìa khoá đôi ở một tiệm quà tặng bên đường, tuyên bố “Mấy thứ đồ đôi luôn nhàm chán lại dung tục” .

Đương nhiên, cả một đống đồ đó đều là Tống Tử Khuyết bỏ tiền.

Trên con đường tuyết người đi thưa thớt, vào tối rồi mà quán hàng cũng không có mở quầy. Lý Manh đoán anh cũng không thể uống rượu, kéo anh vào nhà hàng đồ Nhật, cầm chén rượu ấm nói với anh: “Yêu đương rồi thì cuộc sống đại khái chính là như này, có cảm thấy nhàm chán lắm không? Có cảm thấy đây là sự lãng phí về cả tiền bạc và thời gian chưa? Có chưa có chưa? !”

Tống Tử Khuyết bị cô ấy nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cả một ngày, cười khổ gật đầu đồng ý: “Rồi. Lương theo giờ của tôi là 1700, nếu cô không thanh toán thù lao hôm nay của tôi, tôi chẳng những lãng phí cả một ngày nghỉ kỳ, mà còn tổn thất thêm 15300 tệ.” Còn chưa tính chi tiêu anh điên cuồng mua sắm hộ cô.

*Lần lượt là 5 củ 9 và 53 củ rưởi theo tỉ giá 2024. Dịch cabin nên lương giờ 5-6 củ đó.

Lý Manh dính rượu bèn hăng hái, toàn tâm toàn ý coi anh ấy là anh em, quát luôn: “Vãi cả nhái! Tiền lương phiên dịch cabin của các anh ghê quá đi! Nhưng mà… này, trước kia anh và Vi Vi, cũng là vậy à?”

┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈

Buổi chiều Kỳ Tự nhận điện thoại của bà nội Thích, vội vàng chạy về nhà.

Nhà bà nội ở nông thôn tiếp giáp huyện thành, đi về hướng bắc mấy cây số chính là xóm thôn nông gia điển hình, hai mặt có mấy sườn núi, mặc dù không cao, nhưng mấp mô nhiều chỗ, không cẩn thận là sẽ rơi.

Từ lúc Phó Vi đi tìm Trăn Trăn, đã bốn giờ đồng hồ mà vẫn chưa thấy bóng người, điện thoại cũng không gọi được. Buổi trưa bà nội Thích nhờ hàng xóm cùng đi hỗ trợ tìm kiếm, cũng không thấy người, tất cả mọi người đang vội ăn cơm trưa, bà cũng không thể làm phiền người ta nhiều quá. Trong làng đường nhỏ nhiều, họ đã tìm hết mọi nẻ mà không thấy.

Nhưng giờ trời đã sắp tối đen, người vẫn chưa về, bà cụ hơi lo lắng.

Kỳ Tự gọi mười cuộc vào điện thoại Phó Vi, không trong vùng có sóng. Phía sau núi tín hiệu không tốt, hai người không chừng là ở cái góc nào, gọi không được cũng dễ hiểu.

Đồ vật ở cốp sau chưa bỏ xuống, anh lại nhảy lên lần nữa xe, đóng cửa khởi động, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

Đây là lần đầu tiên. Lần đầu tiên, anh muốn tìm cô, mà không thấy cô đâu.

Phó Vi.

┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈

“Này, trước kia anh và Vi Vi, cũng như vậy à?”

Tống Tử Khuyết nghe thấy cái này câu hỏi, bỗng trong một giây: “Không phải. Chúng tôi quen nhau từ rất sớm, khi đó đều mới là tân sinh viên, lúc ở bên nhau không là chỗ tự học thì là nhà ăn căn tin, cô ấy có người bạn rất thân, thích kéo chúng tôi cùng đi tụ hội hát Karaoke, người ta gọi là sa đọa đó.”

Lý Manh mới tốt nghiệp đại học không lâu khẽ gật đầu, cảm thấy cùng cảnh ngộ nên gật gật đầu: “Tôi cảm thấy với cái trình độ tsundere của hai người, người bạn này tác hợp hai người rất tài tình.”

Sắc mặt người đối diện lại sa sầm đi.

“Làm sao thế?” Lý Manh gắp một đũa cá sống, có phần không hiểu.

Tống Tử Khuyết ho khan, ngữ khí chầm chậm hơn rất nhiều: “Cô ấy… Vừa mới qua đời.”

Lý Manh xấu hổ nói xin lỗi mãi, cuối cùng đổi chủ đề đi nơi khác, nói chuyện cuộc sống đại học của mấy người bọn anh, khi thì ngưng thần yên lặng nghe khi thì ranh mãnh mặt mày hớn hở. Nghe tới đoạn Thích Nghiêu vì theo đuổi anh mà gãy chân, Lý Manh cười đau cả bụng, cười chốc lát lại đột nhiên im lặng: “… Thật đáng tiếc quá.”

Một cô gái hoạt bát như thế, lại ra đi khi còn trẻ như vậy.

Tống Tử Khuyết bị cô lây, bất tri bất giác cũng nói ra lời trong lòng: “Thế là về sau tôi mới nghĩ, nếu như Phó Vi không có đổi ý, có phải cũng sẽ gặp bất hạnh như vậy không?”

Khi đó nghe nói cô về nước, anh chẳng biết đã muốn đi tìm cô biết bao. Thế nhưng là vì sao? Vì sao cô có thể vì sự phản đối của Kỳ Tự là dễ dàng từ bỏ lý tưởng nghề nghiệp, song khi anh khổ sở giữ chân cô lại bỏ đi không thèm để ý?

Anh luôn không thể vượt qua cửa ải này. Đến khi Nghiêu Nghiêu xảy ra chuyện anh mới phát hiện, thế mà lòng anh vẫn còn sợ hãi rằng may mắn, may mắn có một Kỳ Tự có thể ép cô về.

Không phải là đúng sai đều đã không quan trọng, quan trọng chính là cô còn sống, sống là tốt rồi.

Anh lại không thể biết, thời khắc này, Phó Vi đang mất tích trong trời tuyết.