Núi hoang trong gió tuyết trống vắng tiêu điều. Tín hiệu lúc đứt lúc được, thỉnh thoảng xuất hiện một vạch, vẫn không gọi điện thoại được. Kỳ Tự nắm chặt điện thoại đi dọc theo đường núi đi lên.
Tuyết chưa lớn đến mức kịp che dấu chân, nhưng đã bị người đi tìm lúc trưa giẫm qua, nên không biết là dấu chân người đi đường hay là người mất tích. Dấu chân sâu nông rất thưa thớt, trải rộng toàn bộ sườn núi, đã mơ hồ khó phân biệt.
Như mò kim đáy biển.
Ngày chìm về tây, sắc trời dần dần tối, tia sáng u ám nghiêng nghiêng chiếu lên người anh, là quang mang màu vàng trầm sâu thẳm.
Một bên sườn núi khác người dần dần nhiều lên, thời gian mất tích quá lâu, hàng xóm đã giúp báo công an. Nhân viên cảnh sát mặc quân phục thuần màu xanh quanh quẩn trên đỉnh núi, cư dân trong làng cũng tự động lên núi tìm người.
Trong những câu chuyện cổ thời Trung cổ Châu Âu xưa, đám người trong thái ấp ùa lên, giơ đuốc tìm kiếm ngài bá tước mất tích. Không biết sao, anh lại nhớ tới cảnh này.
Nhưng trên thực tế, trời đông nên hoàng hôn rất ngắn, màn đêm đang nhanh chóng giăng, mang theo tuyết rơi và gió núi gào thét, xuyên qua tán ô rộng lớn, rơi lên trên vai áo khoác nhung màu đen của anh. Không có đuốc, không có đêm hè ấm áp, cơn rét lạnh là một sự uy hiếp trí mạng khác.
Trong gió tuyết, anh gần như muốn chửa đổng một câu——thậm chí anh còn không mang theo đèn pin!
Núi gần đây đều không cao, nhưng địa hình phức tạp, đỉnh núi cũng nhiều. Đã tìm qua mấy cái đỉnh núi, trời đã tối đen. Đầy khắp núi đồi trong tiếng kêu ầm ĩ, đột nhiên có người trông thấy một người tuyết trong rừng. Mọi người cùng nhau chen chúc, lại chẳng thể tìm được ai.
Có một người đã đi tìm lúc buổi trưa đột nhiên “Ôi” một tiếng: “Lúc buổi trưa chúng tôi đã nhìn thấy rồi. Bà nội nhà họ Thích nói bọn trẻ con chơi ở đây, đã hứa với người lớn là sẽ không chạy lung tung. Chúng ta đi tìm thử xem, cũng chỉ có một người tuyết, hai đứa chắc là đã đi xa đây. Trước đó không phải chúng ta tìm từ nơi này sao?”
Đứa bé phát hiện ra người tuyết là người đi tìm đợt sau, nghe vậy cũng có chút nản chí.
Đội trưởng có kinh nghiệm cứu nạn đã thăm dò địa hình xung quanh, phát hiện có vài chỗ lõm xuống, phía dưới chính là bãi cỏ, cầm đèn pin hỏi cấp dưới: “Chỗ dưới này đã tìm qua chưa?”
“Đã tìm rồi, không có bóng ai, gọi cũng không ai đáp.” Có người đáp.
Một bên khác, Kỳ Tự nhận một cái đèn pin dự phòng, thăm dò một từng tấc từng tấc dưới đó. Bãi cỏ trống rỗng hút gió mát, đột nhiên có một vật thể kim loại, chiết ra một ánh hàn quang.
Dưới núi rất nhiều rác, có mấy thứ bình bình lọ lọ nằm ngang trên mặt cỏ, thường phát ra màu sắc kim loại.
Nhưng cái thứ này lại làm anh híp híp mắt, sinh ra cảnh giác.
Màu hồng nhạt, là màu ốp điện thoại của Phó Vi.
┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈
Trong khu buôn bán phồn hoa nhất Thành phố S, một con Bentley màu trắng lái vào khu dân cư trong khu vực văn phòng.
Người đàn ông xe nhẹ đường quen mở ra cửa lớn ở tầng hai mươi ba, thân hình anh khôi ngô, trên quần áo không có logo xa xỉ phẩm, song vẫn toát ra một thứ khí chất chỉ có thế gia hào môn mới có.
Anh đặt túi giấy lên trên bàn trà, nói với bóng lưng trước cửa sổ sát đất: “Những thứ này là thuốc thường ngày, thuốc giảm đau các kiểu, tôi nghĩ trình độ giáo dục của cậu chắc không đến mức không hiểu hướng dẫn bằng tiếng Anh nhỉ.”
Cái bóng lưng kia vẫn im lặng như trước, có một sự từ chối ôn hòa lại cố chấp.
Người đàn ông hơi giận: “Phó Kỳ Dự, Phảng Viện làm những chuyện này cho cậu đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, tôi khuyên cậu đừng tưởng rằng mình còn có thể đòi hỏi nhiều hơn từ nhà họ Chu!”
“Chẳng phải ai cũng đều dựa vào lợi thế trong tay mà sống qua ngày.” từ ghế sofa màu xanh đá anh quay người lại, trên gương mặt tái nhợt có nụ cười nhạt vô cùng đẹp mắt: “Phảng Viện thì sao? Tôi chẳng sống được bao lâu nữa, ngay cả chuyện gặp tôi một lần mà cô ấy cũng không giành được thời gian ra à?”
Người đàn ông ném cái túi đánh “cạch”: “Cậu nghĩ rằng chúng tôi làm những chuyện này là vì sao? Còn không phải là vì để cậu có thể sống ư! Chính cậu muốn chết, kéo theo Phảng Viện làm cái gì?”
Bọn họ vì anh ta mà chuẩn bị nhiều như vậy, anh ta không những không nhận, mà còn rất ít khi trả lời. Hiếm như hôm nay, cuối cùng anh ta đã mở miệng.
“Đúng, cô ấy bề bộn nhiều việc.” Phó Kỳ Dự mười ngón giao nhau, giống như một cấp trên đang khoan dung mỉm cười với cấp dưới, “Hôn lễ chuẩn bị thế nào rồi? Các người đã tuồn tin tức cho tôi nghe, hẳn là đã chuẩn bị gần hết rồi?”
“Đừng hòng rằng Phảng Viện niệm tình cũ, cậu bèn được voi đòi tiên!” Người đàn ông không để ý đến phong độ mà cúi người nắm chặt cổ áo anh, “Phó Kỳ Dự, rốt cuộc là cậu muốn gì?”
Tình cũ? Bả vai Phó Kỳ Dự bị túm đến gần thành ghế, nụ cười vẫn như cũ, tình cũ là do anh trả chờ đợi đằng đẵng thậm chí còn theo cô về nước, kết quả lại bị giấu giếm hơn nửa năm mới được biết, cô đã sắp đính hôn? Tình cũ là sau khi anh biết tin đã một thân một mình nhốt mình trong nhà hai ngày hai đêm, kết quả là nhờ tác giả cuốn truyện ký của anh phát hiện ra anh?
Yên tĩnh là sự giằng co tốt nhất.
Chút lý trí cuối cùng của người đàn ông đã chiếm thượng phong, trong mắt đốt lửa giận, chậm rãi buông cổ áo.
“Ngay cả cái mạng này tôi cũng không cần, anh cho rằng tôi còn muốn cái gì?” Phó Kỳ Dự ngã lên ghế, vẫn bật cười ra tiếng.
┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈
Lúc đội cứu viện cứu được Phó Vi cùng ba đứa trẻ, trăng non đã lên giữa bầu trời.
Đó là một vách đá lõm vào, vừa hay che cản tầm nhìn từ trên núi hướng xuống, đồng thời cũng giúp họ có chỗ tránh rét. Người lớn cùng trẻ con tử đều lạnh cóng đến mức mơ mơ màng màng, nhân viên cứu viện còn chưa có mang áo khoác quân đội đến, Kỳ Tự đã cởi áo khoác trùm lên cho Phó Vi, nhận lấy túi chườm nóng che cho cô.
Còn hai đứa bé bị dọa cho phát sợ, được người lớn đón về, chỉ có mình Trăn Trăn là mặc áo khoác quân đội đeo bao tay ấm áp, khai báo mấy câu đơn giản. Cô bé cứ được Phó Vi ôm vào trong lòng suốt, lại thêm mấy đứa trẻ ra ngoài chơi tuyết, lúc nào cũng mặc dày dặn, găng tay khăn quàng cổ đều có trên người, trông còn ổn hơn Phó Vi đang mặc quần áo mỏng manh rất nhiều.
Theo lời Trăn Trăn, lúc Phó Vi tìm được mấy đứa, người tuyết mới đắp được một nửa, mấy đứa bé đòi đắp người tuyết xong mới về ăn cơm, Phó Vi không nài được chúng, đành phải cùng chờ rồi về. Khi đó đã qua giờ cơm bình thường, cả đám người đều đi vội, trời tuyết lớn nên mặt đất xốp, kéo từ sườn núi dài ra tận đát bằng. Có một đứa bé đạp hụt, tuột xuống.
Trăn Trăn cùng một đứa khác ở gần, phản ứng cũng nhanh, đáng tiếc vừa mới chạm vào tay của cô bé, vì lực rơi xuống quá nặng, vách đá vừa trơn lại dốc đứng, cứ thế kéo một phát thành cả hai đứa bé cũng bị trượt.
Khi đó Phó Vi cũng còn ở trên sườn núi. Trăn Trăn ngại ngùng cho biết, cô bé té rồi bèn hôn mê bất tỉnh, cũng không biết sau đó có chuyện gì xảy ra.
Trong đám lập tức có người reo: “Vậy phải mau đưa đến bệnh viện kiểm tra thêm đi! Ngã cao như vậy, chấn động não thì làm sao?”
Trăn Trăn lắc lắc đầu, không tim không phổi nói: “Không sao ạ, bác nhìn xem cháu còn sống khỏe đây mà.”
Bình thường trẻ con được cứu thì luôn vừa khóc vừa gào, hiếm sao có một cô bé giờ này còn vui vẻ, cười nói người thì không sao, khuôn mặt nhỏ bị lạnh đến đỏ bừng, y như mấy bé linh vật trong chương trình chào năm mới. Bận bịu một đêm mọi người đã bớt nỗi lo lắng, đều cười ồn ào cùng cô bé.
Trong đám người chỉ có Kỳ Tự sắc mặt âm trầm, ôm ngang người trong lìng lên đi thẳng xuống núi.
Về đến nhà, bà nội Thích nấu canh gừng, lại làm hai cái túi chườm nóng, đang băn khoăn: “Ôi, trong nhà chỉ có hai cái…”
Kỳ Tự nhét một cái cho Phó Vi vẫn chưa có hoàn toàn tỉnh táo, một cái khác thì cho Trăn Trăn nhảy nhót tưng bừng, xem ra hoàn toàn không thèm để ý chuyện mình tìm người giữa trời tuyết đêm đông cả nửa buổi.
Trăn Trăn gan lớn cũng hiểu chuyện, lại thêm lúc ở trong hốc núi cứ hôn mê mãi, tới gần lúc được cứu lên mới tỉnh lại, không có trải qua nhiều khủng hoảng, ngược lại rất có tinh thần, bị bà nội Thích nói vài câu mới vùi đầu đi ngủ.
Bà nội đã già nên cũng không thức được trễ, Kỳ Tự từ chối lúc bà muốn đi làm nóng cơm canh, nói là chờ lát mình sẽ làm cơm tối ăn.
Thái độ của anh luôn rất cứng, bà nội Thích nhìn dáng vẻ Phó Vi thì trong lòng cũng băn khoăn, song cũng đi.
Đêm quay về lặng im. Trong phòng rất nhanh chỉ còn Kỳ Tự cùng Phó Vi.
Phó Vi thật ra luôn có ý thức, chỉ là cóng nên đầu bị nặng, cũng không nói nên lời. Về sau miễn cưỡng lắm mới có thể nói chuyện thì lại rất yếu, nhìn bà nội và Kỳ Tự bận bịu tứ phía, cũng không còn sức chen vào. Đến khi hết thảy đã ổn định lại, cơn suy yếu mang về từ trong gió lạnh đã sớm không còn.
Kỳ Tự ngồi bên mép giường, níu lông mày nhìn cô: “Vậy là IQ của em cũng bằng đứa bé thôi à? Không vội vàng gọi điện thoại kêu cứu, nhất định phải tự mình nhảy xuống cứu người?”
“Đương nhiên em biết phải gọi điện thoại khẩn chứ!” Phó Vi được rót cho bát canh gừng, họng vẫn cứ là khô, “Trăn Trăn té xuống bèn hôn mê bất tỉnh, em đứng ở trên vách đá vừa lấy điện thoại di động ra, trong cái khe đá Trăn Trăn đang nằm lại đột nhiên có một cái đuôi rắn thò ra. Hai đứa bé kia đều bị dọa phát khóc, đều chạy đi xa mất. Các cụ dạy rắn ngủ đông hay cắn người, con rắn kia lại có màu đậm, nhìn qua hình như có độc…”
“Vậy là em liền vì tình thế nhất thời nên cấp bách nhảy xuống?”
“…” Phó Vi trầm giọng ừ một tiếng, “Chính là vào lúc đó thì điện thoại lại rơi xuống khe đá lấy không nổi…” Cô đành phải dùng nhánh cây làm mái trong trời gió tuyết, song tuyết rơi nhiều, chưa được một lát đã sụp, về sau cũng không còn sức làm lại.
Mặt Kỳ Tự tối sầm: “Em có biết chỉ có phương nam thời tiết ấm áp, nên rắn đang ngủ đông mới có thể tỉnh?”
Quê quán Phó Vi ở phương nam, dưới tình huống đó cô hoàn toàn dựa vào bản năng để phán đoán, chỉ có thể dùng chủ nghĩa đà điểu đưa chăn che mặt: “Sau đó phát hiện là rắn cườm… Thật sự là dọa chết người…”
Thực sự là… dọa người chết.
Hai người tối nay đang định về nhà, kết quả là bị giày vò xong đã là sau nửa đêm, bèn thôi ngủ lại thêm một đêm. Kỳ Tự biết chân tướng rồi thì không chịu nói chuyện với cô nữa, giận cũng không đổ xuống cô, mà cũng không lạnh lùng chế giễu cô, vẻ mặt sắt nghiêm trọng cứ duy trì đến sáng hôm sau.
Cái cô ngốc này lại chẳng chút nào thể hiện ra là cô sợ hãi hay luống cuống, cứ ngoảnh mặt làm ngơ với sự bối rối cô mang lại cho anh. Cái cảm giác này đã nhiều năm không thấy, nhưng lại vô cùng quen thuộc. Một thứ cảm giấc loại to lớn, bất lực, tên là “Mất đi”.
Ai đó đã tìm người suốt một đêm rất muốn giết người.
Anh Kỳ mang nỗi niềm muốn phạm tội vẫn mặt mũi âm trầm. Làm khó cho Phó Vi một người bệnh chưa tỉnh hồn còn phải thay anh giảng hòa, sáng sớm hôm sau chào hỏi bà nội Thích và hàng xóm láng giềng rồi mới ngồi lên xe, bó tay với Kỳ Tự đang phụng phịu.
May quá, cuối cùng lúc họ chạy lên con đường lớn quen thuộc, hết thảy đều đã kết thúc.
Giờ này nắng sớm trong lành, Phó Vi không thể sao hiểu được tâm tưngười bên cạnh, cũng không bao giờ không có thể biết, trong một góc nào đó giữa ngàn vạn góc trên thế gian này, có một người đang gọi vào số của cô.
—— tút.
—— Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang ở ngoài vùng phủ sóng, xin gọi lại sau.