Quý Ngài Ngang Ngược

Chương 29: Muốn nói lại thôi



Lúc Phó Vi đến bệnh viện, Dịch Bạch còn đang trên đường chạy về sân bay.

Diệp Thanh rất bất mãn chuyện anh cứ ba ngày đi qua hai đầu của thành phố S, nhưng Dịch Bạch nói, lần này là đưa bạn đi nhập liệm. Diệp Thanh bị dọa đến xanh mặt, “Bệnh gì mà nghiêm trọng vậy, nói ngã liền ngã à, ” Dịch Bạch lắc đầu cho biết, “Bệnh thì không phải nặng, mà là người trong cuộc có chịu chữa hay không cơ.”



Diệp Thanh bị kinh sợ nên lườm anh một cái, “Anh nói nghe dễ hiểu tí được không, dọa chết người ta.”

Dịch Bạch tập trung nghe thông báo chuyến bay cho tử tế, than thở, “Anh cũng không nói điêu đâu. Em nói xem nào có ai ngất đi rồi, mà lúc tỉnh lại vẫn sống chết ngăn cản không chịu vào phòng phẫu thuật, thế không phải muốn chết thì là gì?”

“… Người nhà cũng không thử khuyên à?” lúc này Diệp Thanh cũng bị anh dọa thật.

Dịch Bạch lắc đầu bất đắc dĩ: “Lần trước em cũng thấy, nhà cậu ta chỉ có mỗi cô em gái lo công lo việc, gần đây không biết sao lại còn trở mặt. Thế này chẳng những không ai khuyên, còn khiến cho cậu ta bướng lại càng bướng.”

Diệp Thanh như có điều suy nghĩ nên khẽ gật đầu: “Khó trách sao cô bé đó không chịu được anh ta.”

Dịch Bạch dở khóc dở cười với suy luận hoàn toàn đứng từ góc nhìn phái nữ của Diệp Thanh: “Em còn suy nghĩ cho cô bé ấy, thì người sắp không còn nữa rồi.”

“Tự gây nghiệt thì không thể sống.” Cô ấy căm giận đưa ra kết luận.

Phụ nữ quả nhiên là sinh vật không thể nói đạo lý. Dịch Bạch chỉ có thể đầu hàng, chuyện này khó giải quyết quá mức anh tưởng tượng, chỉ có thể tự mình đi một chuyến. Trước kia còn có thể gọi điện thoại bảo Phó Vi sang thăm, anh ấy cũng không cần đi thăm Kỳ Tự như quản gia, mà nay ngay cả một nguồn tin đáng tin cũng không còn.

Sáng sớm đi máy bay, Diệp Thanh buồn ngủ đến mức tựa đầu trên bả vai anh ấy ngủ, trong giọng nói còn hơi có oán khí: “Nhà họ xảy ra chuyện gì thế.”

Dịch Bạch buông tiếng thở dài, nói: “Ai biết được.” gần đây tên kia không biết đang nghĩ cái gì, lúc anh ấy rời đi còn rất ổn, sao không đến một tháng liền có thể làm loạn thành thế này?

※※※

Lúc Phó Vi đến, bệnh viện đã sắp từ chối không khám bệnh nữa. Chưa từng thấy bệnh nhân nào cố tình gây sự như thế, quả thực khơi lên mâu thuẫn mới giữa bác sĩ và bệnh nhân. Nhưng cũng không ai dám trực tiếp đẩy người sắp chết ra bệnh viện, thế không phải là trực tiếp giết người à?

Việc này cả mấy bệnh viện gần đó đều biết, trên đến viện trưởng dưới đến bác sĩ chủ trị đều cảm thấy mình gặp vận đen tám đời. Bác sĩ phụ trách mới lên chức lần đầu tiên mổ chính, còn tưởng rằng bệnh nhân không tin sự chuyên nghiệp của anh ta nên từ chối điều trị, khóc không ra nước mắt mấy ngày nay, rốt cục đã thực sự nghi ngờ năng lực nghề nghiệp của mình —— mẹ nhà nó, ông đây giờ đổ mồ hôi trôi nước mắt, đều là do lúc điền nguyện vọng công tác bị nước vào đầu.

Đến khi Phó Vi xuất hiện, nói hai ba câu, không thèm nhìn Kỳ Tự một cái nào, ký đồng ý phẫu thuật xong bèn cho cho người đưa đến phòng phẫu thuật. Anh bệnh nhân ngoan cố không chịu thay đổi kia thế mà lại ngoan ngoãn nhận gây tê, không còn làm ầm ĩ nữa.

Bác sĩ chủ trị và đám y tá đều kinh ngạc đến ngây người, nhìn cô với ánh mắt như ân nhân cứu mạng. Thực tập sinh mới tới thấy cô ở hành lang, nghe nói cô là người nhà của bệnh nhân quái dị đó, ánh mắt đưa tới chẳng biết là đang nói chỉ trỏ cái gì. Vốn cũng không phải là phẫu thuật gì to tát, song là vì bệnh nhân vô lý nên kéo đến giờ, được Phó Vi nhẹ nhàng tác động mới xuôn xẻ —— hóa ra họ đều là cameo trong vở kịch cẩu huyết.

Kỳ Tự ăn thuốc gây tê nửa ngày chưa có tỉnh, cô ý tá có phần cay nghiệt tức giận nhìn Phó Vi, nói là có diễn phim ngôn tình cẩu huyết thì lần sau cũng nên chọn bệnh viện cho chuẩn, đừng chọn chỗ họ. Bệnh viên công lập, không gánh nổi cái thanh danh này.

Phó Vi khép nép xin lỗi người ta, nói gì cũng là họ không đúng, người ta còn đồng ý chữa cho đã là không sai rồi. Nếu cô gặp phải bệnh như vậy người, cô sẽ đâm luôn một nhát trên bàn phẫu thuật, thuốc đến thì trị bệnh.

Dịch Bạch cả đường phong trần mệt mỏi đuổi tới, nhìn thấy Kỳ Tự thoát khỏi nguy hiểm, căng thẳng trong lòng cũng trùng xuống, chậc chậc nhìn Phó Vi: “Chuyện này cũng chỉ có em giải quyết được.”

Cô tươi cười quá nhiều rồi, giờ có phần cười không nổi, giật giật khóe miệng không giấu được mỏi mệt. Dịch Bạch nghĩ cô mất nhiều tâm tư quá, nói là nhất định sẽ mời cô ăn cơm, tạ tội vì trước đó trong điện thoại thái độ của anh với cô không tốt.

Kỳ thật hai ngày nay ngày đêm cô điên đảo, ngủ không đủ, cả người trông xám xịt, không có tinh thần. Muốn nói về chuyện thái độ, lúc cô trả lời điện thoại còn càng láo hơn, Dịch Bạch không so đo với cô đã không sai rồi. Lại còn đòi tạ tội khiến cô nhói nhói.

Phó Vi tự giễu cười một tiếng.

Giờ cô gánh vác chức trách chăm sóc Kỳ Tự, thế mà lại đã đến phần người khác tới cảm tạ cô.

Cô chăm một đêm bên giường bệnh, Dịch Bạch đề nghị cùng cô thay phiên, cô kiên trì từ chối. Dù sao người ta còn có mang người nhà, Diệp Thanh luôn có chút bài xích với chuyện nhà họ. Có lẽ trong tiềm thức, cô vẫn vẫn thấy mình mới là người không thể thoái thác trách nhiệm.

Trước khi đi Dịch Bạch còn lưu luyến không rời, còn xin lỗi cô: “Hôm đó là anh vội quá, không có làm rõ ràng mọi chuyện đã gọi điện thoại cho em, hại em tức một trận.”

“Không, không phải lỗi của anh ạ.” Phó Vi lắc đầu, “Cũng không phải em giận gì. Người giận phải là anh.”

Dịch Bạch thở dài, nói: “Có phải em cũng vội quá không? Theo lý thuyết, loại người tính tình xấu xa như cậu ta, cũng may do thần kinh thô, nên theo lý sẽ không chỉ vì em quên thời gian mà tức đến vậy. Hôm đó cậu ta ăn nói cũng rất bình thường, nhưng sau khi em đi, cậu ta ngày nào cũng nổi giận như ăn thuốc nổ ấy.”

Tính tình Kỳ Tự, sao cô lại không hiểu rõ?

Chỉ là… Có nhiều thứ chính cô cũng khống chế không được. Sự mẫn cảm khó mà hiểu, giống một con thú cứ cong người lên để đề phòng, mỗi lần bị chạm vào là sẽ xù lông, ngay cả suy nghĩ cũng không thông.

Trước kia cô không phải người như thế.

Chính Phó Vi cũng rất ảo não, bị Dịch Bạch khuyên thế nên cũng thả lỏng: “Nói cho cùng là chính em sai, không trách anh ấy được.” Là cô dùng quá khứ lo được lo mất để võ đoán phán định anh, chiến tranh lạnh nhiều ngày vậy rồi, nửa đêm trong phòng bệnh an tĩnh, cô cũng nghĩ thông hơn, “Em sẽ ổn định lại tinh thần rồi nói chuyện đàng hoàng với anh ấy.”

Dù sao, là cảm giác không an toàn nhiều năm của cô bộc phát, mới khiến cô không thể chịu đựng được cái giọng điệu hời hợt của anh. Là tâm trạng của cô không còn thuần khiết, nên mới… Không thể chịu đựng được một chút xíu chế nhạo đó của anh.

Chuyện tới giờ vẫn là không thể rời đi, vậy thì cứ buông những tính toán già mồm này, quay đầu lại thử trở lại ban sơ, lại làm cô em gái đơn thuần, đó mới là lựa chọn cô nên chọn.

Là vậy sao? Vành môi Phó Vi hạ xuống, bờ môi bị cô mím lại đến mức cắt không còn giọt máu. Mặc dù trên đường đến bệnh viện cô đã quyết định, nhưng vẫn là có phần kháng cự dạng cảnh thái bình giả tạo này.

Có lẽ không nên suy nghĩ nữa, có lẽ toàn là hảo cảm nhất thời của cô thôi, nói không chừng là không chính xác?

Thời gian phẫu thuật không dài, thời gian gây tê lại không ngắn, không biết có phải là do tối không, hình như là Kỳ Tự ngủ mất rồi, không tỉnh lại nữa. Phó Vi trông một đêm, trong đầu không ngừng nghĩ xem phải cùng anh hoà giải thế nào.

Nói xin lỗi thẳng ra ư? Cô nói rất nhiều lần rồi, cũng không thấy con người này bị cảm động. Đi thẳng vào vấn đề đòi lại anh trả chìa khoá à? Không được… Cô tiêu sái ném chìa khóa liền đi như thế, giờ lại đòi hỏi anh, không bị châm chọc khiêu khích mới là lạ. Đi con đường tình cảm sướt mướt thổ lộ tình thâm? Phó Vi cảm thấy rùng mình… tới giờ họ đã không còn có thể ấm áp dính nhau như trước. Huống chi, dựa vào tâm trạng cô bây giờ, căn bản không thể đứng trên lập trường một cô em gái mà phát biểu điều gì cảm động lòng người.

Phó Vi sắp điên rồi… Sớm biết có hôm nay, lúc trước tỏ ra uy phong làm gì, cứng đầu làm gì!

Nắng sớm mới lên, cô đẩy cửa đi ra khỏi phòng bệnh. Bên trên hành lang còn chưa sáng, trống rỗng chỉ có tầm hai ba người, có người nhà bệnh nhân cấp cứu ngồi một mình trên ghế lạnh buốt, chuyên tâm nhìn hai tấm bảng phẫu thuật. Có tiếng giày cao gót, trong hành lang trống trải nghe rõ ràng đi ngang qua bên người cô.

Phó Vi nhìn bóng lưng kia, sững sờ một lúc, không chắc lắm mà gọi lại: “Cô Chu ạ?”

Đó là một bóng lưng rất yểu điệu, áo len dài màu trắng và một cái dây lụa buộc eo màu đen, giày cao gót nhung màu đen khiến vóc người cao gầy của cô ấy càng nổi bật hơn. Trang điểm đơn giản, lúc bước đi sự bễ nghễ và hết thảy kiêu ngạo lại khiến cho Phó Vi nhận ra cô ấy ngay.

Chu Phảng Viện nghiêng bả vai, nhàn nhạt liếc mắt một cái, trông thấy là cô mới quay người lại: “Sao cô lại ở đây?”

“Tôi đến thăm bệnh nhân.” Phó Vi muốn hỏi lại bị cô ấy cướp lời trước, trước mặt cô đại tiểu thư vênh mặt hất hàm sai khiến này, cô luôn có phần không quen.

“Đương nhiên là tôi biết cô tới thăm bệnh nhân.” Trên khuôn mặt thon thon của Chu Phảng Viện có nét cười không có kiên nhẫn, lơ đãng liếc mắt đồng hồ Cartier của cô ta, “Thời gian của tôi không nhiều, vừa hay. Cô dẫn tôi đi đến phòng bệnh của Kỳ Dự đi.” Cô ta bị trong nhà quản nghiêm, cũng chỉ có thể thừa dịp sáng sớm chạy tới thăm thử, toan sẽ về trước bữa sáng. Kết quả đến gấp quá nên chưa có hỏi phòng bệnh rõ, đang cần một người dẫn đường.

“Phó Kỳ Dự?” Phó Vi giật mình nhìn cô ta, “… Anh ấy nằm viện rồi ạ?”

Mấy ngày không liên hệ, Phó Kỳ Dự lại hành động nhanh như thế.

“Cô không biết à?” Chu Phảng Viện kinh ngạc chớp mắt một cái, “Bệnh của anh ấy kéo dài lâu như vậy, may sao vẫn ở giai đoạn đầu, bác sĩ phản hồi là trễ một bước nữa thôi sẽ có khả năng chuyển biến xấu, nên phải nhanh chóng làm phẫu thuật.” Cô ta đã sớm liên hệ với bác sĩ xong, làm xong công việc chuẩn bị trước, nếu như người đó còn cứng đầu, cô ta sẽ phải cân nhắc dùng cách ép buộc. Không ngờ anh ấy tự mình liên hệ với cô ta, thỏa hiệp.

Chu Phảng Viện đứng tại chỗ, từ trên cao nhìn xuống trông cô: “Chuyện này cô rất giữ uy tín, cô Phó à. Nếu như cô cần gì hỗ trợ, có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào.”

Đây là cách cô ta cảm ơn người ta à? Phó Vi lười mà đi so đo với ngữ khí của cô ta: “Anh ấy không nói với tôi anh ấy ở bệnh viện.” Cô không kịp ngẫm nghĩ nữa, hít sâu một hơi nói, “Để tôi ra sảnh hỏi thông tin phòng bệnh vậy.”