Quý Ngài Ngang Ngược

Chương 30: Tỏ nỗi lòng



Trời tờ mờ sáng, Kỳ Tự tỉnh lại.

Dịch Bạch đang cầm hộp cơm trên tay tót đến bên tủ đầu giường, quay người lại thì đụng phải con ngươi anh lẳng lặng nhìn mình chằm chằm. Dịch Bạch giơ hai tay lên vẫy vẫy, bất đắc dĩ nói, “Đừng nhìn tôi. Tôi mới đến đã không nhìn thấy em gái cậu, không phải tôi ăn đâu.”



Kỳ Tự nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới anh ấy.

Dịch Bạch cực kì là bất đắc dĩ, phẫu thuật xong Kỳ Tự không thể ăn gì, anh ấy cố ý đến tặng đồ cho Phó Vi, tiện thì thăm cậu ta. Giờ xem ra, tình trạng sức khỏe còn tốt lắm thay, song trạng thái tâm lý thì rất có vấn đề.

Dịch Bạch thầm thở dài, giờ là lúc nào rồi…

Ngay khi hai người đang nhìn nhau không nói, bóng dáng Phó Vi xuất hiện bên cửa phòng. Hai tay cô bỏ trong túi áo, lẳng lặng đứng ở cửa, nhìn Kỳ Tự đã tỉnh lại trên giường bệnh.

Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, môi mím chặt, thần sắc ngạo mạn, nghe thấy cô đến thì chỉ hơi ngước con ngươi lên: “Em đi đâu đấy?”

Chuyện anh khống chế hành tung của cô quả thực đã thành thói quen bất thành văn.

Phó Vi đi đến cạnh Dịch Bạch, cô trông cả đêm, bụng hơi đói. Cô mang hộp cơm ra, thuận miệng trả lời anh: “Phó Kỳ Dự cũng ở bệnh viện này, vừa mới đi qua xem sao.”

Thực tế, mặc dù Phó Kỳ Dự đã nghe theo Chu Phảng Viện đôi chút, quyết định tiếp nhận sự trợ giúp của cô ta, nhưng vẫn còn có khúc mắc với cô ta, nên rất lãnh đạm với cô ta. Người cao ngạo cá tính như Chu Phảng Viện, như cây kim so với cọng râu, mặc dù nhất định không làm ầm ĩ, nhưng mặt mũi cũng sẽ không được đẹp.

Phó Vi đứng trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt điều hòa bầu không khí, tránh để Phó Kỳ Dự tâm trạng quá mức kích động mà ảnh hưởng đến việc điều trị, cứ đứng trong phòng mãi, tin rằng mùi thuốc súng giữa họ đã nhạt đi, mới không yên tâm trở lại thăm Kỳ Tự.

Nhưng tâm trạng của quý ngài này nằm trên giường bệnh đây là —— thăm một lúc mà đi lâu như thế á?

Anh bất mãn muốn nói, Phó Vi đã cầm hộp cơm quay người rời đi. Kỳ Tự thoạt nhìn không có gì đáng trở ngại, ngược lại là bên kia khiến cô rất không yên lòng, lỡ Phó Kỳ Dự và Chu Phảng Viện lại xích mích, thuyết phục và cố gắng lúc trước của cô há không là uổng phí? Nghĩ tới đây, cô quyết định cầm đồ ăn sáng qua bên kia ăn.

“…” ngài Kỳ bị vứt bỏ nhìn cái bóng lưng nhỏ của Phó Vi chậm rãi đi ra khỏi phòng bệnh, muốn nói lại thôi.

Dịch Bạch thấy rõ ràng sắc mặt anh, chê cười nói: “Làm sao thế, bây giờ lại muốn làm hòa với người ta à?”

Kỳ Tự lần nữa quay mặt đi không để ý tới anh ấy.

Tốc độ trở mặt nhanh ghê ấy… Dịch Bạch bất đắc dĩ bỏ bụng, cũng may anh ấy đã sớm quen, giờ cũng chỉ muốn tác động đến đôi bên, khuyên họ, anh ấy cũng có thể công thành lui thân.

Dịch Bạch chuyển cái ghế tối hôm qua Phó Vi ngồi ra, đoan đoan chính chính ngồi bên cạnh đầu giường anh: “Rốt cuộc là cậu bị sao? Người ta chẳng phải đã quên chuyện lúc đó, đường đường chính chính xin lỗi cậu rồi, cũng không có bạc đãi cậu chỗ nào, rốt cuộc là cậu dựng cái vẩy ngược gì, lại còn cứng đầu?”

“Cậu cảm thấy là lỗi của tôi à?” Kỳ Tự cau mày nhìn anh ấy.

“…” thật là thế chứ có nói láo đâu?

Kỳ Tự bỏ mặc cho Dịch Bạch xoắn xuýt cả lên, yên tĩnh một hồi lâu, đột nhiên hỏi anh ấy: “Em ấy ra ngoài bao lâu rồi?”

Dịch Bạch nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Ba phút, làm sao?”

“Chả làm sao cả.” Quý ngài Kỳ coi một ngày bằng một năm quan sát cái điện thoại Phó Vi bỏ đầu giường, cảm thấy đột nhiên mình trở nên táo bạo quá đi.

※※※

Lúc Phó Vi trở lại lầu ba Phó Kỳ Dự ở, trong phòng đột nhiên có thêm một người đàn ông xa lạ, thân hình cao lớn, có hơi quen, hình như gặp qua ở đâu rồi.

Tỉ mỉ nhớ lại, khi đó lúc vừa gặp Phó Kỳ Dự không lâu, hình như có một lần gặp qua người này đi ra ngoài từ phòng khách nhà anh ấy… Biểu cảm còn có phần không thân thiện.

Trên mặt người đàn ông giờ có chút vẻ giận dữ, giữ tay chặt Chu Phảng Viện không thả: “Em còn muốn ở đây kể khổ bao lâu? Hôm nay phải đến nhà họ Kim ăn cơm, em quên rồi sao?”

Chu Phảng Viện giận dữ hất anh ta ra: “Chu Dục Sâm! Rốt cuộc anh có phải anh trai em không? ! Bố muốn gả bán em đi cho chóng, em cũng vậy à?”

Chu Dục Sâm nhìn mặt cô ta đăm đăm, “Lúc trước anh cầu xin bố, em không nhận, lúc đồng ý với ba trông có vẻ khí thế lắm, em quên rồi à? Giờ gạo nấu thành cơm, em lại muốn đổi ý, muộn rồi! Em cho rằng cả nhà chúng ta chỉ xoay quanh mỗi em à?”

“Đúng! Em chính là muốn mọi người đều coi em là trung tâm đấy, thì làm sao? !” Chu Phảng Viện ném túi, không mảy may nhường nhịn ngẩng đầu, “Em chính là bị ma ám quỷ theo, mới đi thấy bố và anh đều đối tốt với em như vậy, mới đi thấy rằng hi sinh vì cái này nhà vốn là chuyện em phải làm! Giờ em làm rồi, em đồng ý rồi, mục đích của các người đạt được, em chỉ muốn xin các người muốn chút xíu tự do thôi, cũng không được!”

Phó Vi một tay cầm hộp cơm, nghiêng người lẳng lặng đóng cửa, tránh quấy rầy đến bệnh nhân ngoài hành lang. Phó Kỳ Dự nằm trên giường bệnh lặng yên nhắm mắt lại, dường như là giả vờ không nghe thấy, nhìn không ra biểu cảm.

Khói lửa tan đi một chút, Chu Dục Sâm thả tay xuống, mặt của anh ta trông khí khái hào hùng, nhíu mày thì lại có vẻ hoảng hốt: “Phảng Viện, anh có ý này.” Anh ta dùng một tay chỉ vào Phó Kỳ Dự, trịnh trọng nói, ” em đã làm xong mọi việc, tiếp theo còn có thể làm gì? Trông coi hắn, chờ hắn khỏi hẳn à? Hay là mặc hắn còn sống bao lâu, cũng phấn đấu quên mình gả cho hắn?”

Anh ta cười: “Phảng Viện, thực tế một chút đi. Em bây giờ không có gì làm là vụng trộm đến thăm hắn, cũng không làm nên chuyện gì. Bố sẽ không cho phép hai đứa bên nhau, em cũng không thể xé hôn ước với nhà họ Kim. Anh cản em là vì tốt cho em, em không rõ à?”

Đôi mắt nhắm lại của Phó Kỳ Dự bỗng nhiên nhíu lại.

Phó Vi kịp nói, giọng không lớn, nhưng đủ để mỗi người bên trong phòng đều nghe được: “Bệnh viện cần yên tĩnh, chờ lúc nữa y tá sẽ đến đó.”

Ngữ khí của cô rất bình thản, khiến người ta tìm không ra chỗ sai, tựa như là một người nhà bệnh nhân tính tình rất tốt, hờ hững đứng ngoài quan sát hai kẻ điên xông vào cãi nhau trong phòng bệnh.

Chu Phảng Viện mặt lạnh quay đầu nhìn.

Phó Vi đứng nguyên tại chỗ, bất động thanh sắc ngăn trở tầm mắt của cô ta, cứ như cố ý không muốn để Phó Kỳ Dự đối mặt với cô ta, lẳng lặng nói: “Chỗ này để tôi chăm, cô cứ yên lòng trở về, có việc gì tôi sẽ điện thoại cho cô.”

Mặc dù chỉ là lời nói khách sáo, nhưng tốt xấu sao cũng cho Chu Phảng Viện một cái bậc thang.

Cô ta hừ lạnh một tiếng, đụng qua bả vai Chu Dục Sâm, giẫm lên đôi cao gót thanh mảnh hất cửa phòng bệnh ra.

Ngược lại là Chu Dục Sâm ở phía xa bất động, bình phục tâm trạng một lát, đi đến bên cạnh Phó Vi đưa danh thiếp, coi lời cô nói là thật: “Đây là phương thức liên lạc của tôi. Lần sau có chuyện gì thì trực tiếp tới tìm tôi, đừng để nó tới nữa.”

Thế mà tưởng rằng cô gọi Chu Phảng Viện tới thật.

Phó Vi không có tâm trạng mà dây vào chuyện nhà bọn họ, nhận danh thiếp rồi nhanh chóng để vào túi, vẻ tiễn khách: “Không còn chuyện gì, thì để bệnh nhân tĩnh dưỡng đi anh.”

Chu Dục Sâm ngầm hiểu, khẽ gật đầu quay ra ngoài, vừa muốn kéo cửa ra, đột nhiên lại dừng lại: “Có phải tôi đã gặp qua cô ở đâu không?”

“Chắc vậy. Ở nhà Phó Kỳ Dự, tôi gặp qua anh một lần.” Phó Vi nói.

“Không phải chứ.” Chu Dục Sâm ngừng lại một chút, con ngươi xoay chuyển, “Trước đó. Có phải cô từng làm phóng viên tin tức?”

※※※

Phó Vi dàn xếp xong bên Phó Kỳ Dự, lại xuống lầu trở lại phòng Kỳ Tự.

Từ trong túi áo khoác cô lấy ra danh thiếp của Chu Dục Sâm, chất liệu không khác tấm của Chu Phảng Viện, cũng là của tập đoàn Chu thị. Nhưng không có ngờ, lại có thể gặp được cấp trên cũ ở đây.

Tinh thần quay lại mấy năm trước, cô vẫn còn là cô phóng viên nhỏ mới ra đời. Lúc Trung Đông khai súng, đài truyền hình muốn điều động hai phóng viên qua đó. Tuy nói danh sách có hạn, cũng không phải chuyện gì sung sướng, nhưng rốt cuộc cũng phải phái phóng viên có kinh nghiệm qua đó. Khi đó cô chỉ có hùng tâm tráng chí, lại do vừa vào đài không lâu, không được coi trọng, cuối cùng vẫn quyết định tranh thủ, viết một phong thư cho tổng phụ trách đài.

Về sau trưởng đài tự mình xuống nhóm cô, phái cô và một phóng viên có hơn mười năm thâm niên hành nghề là nhóm phóng viên đầu tiên đi Trung Đông, cô một mực hoài nghi, có phải là phong thư kia có tác dụng.

Không ngờ, vị tổng phụ trách đài chưa từng gặp mặt lúc đó, lại chính là Chu Dục Sâm do Chu thị sắp xếp làm để lấy kinh nghiệm.

Thế giới nhỏ thật. Cô thả danh thiếp lại trong túi áo một lần nữa, giật mình cười một tiếng.

Phó Vi vặn chốt cửa, khẽ khàng mở ra cửa. Dịch Bạch không biết tung tích ở đâu, Kỳ Tự thì an phận nằm trên giường, nhìn qua hình như là ngủ. Cô lặng lẽ đi đến mép giường, chuẩn bị thu dọn túi rời đi.

Người nào đó đột nhiên mở mắt: “Về nhà đi.”

Lại là một câu cầu khiến.

Phó Vi giật nảy mình, hé miệng nhìn anh, trên tay còn cầm túi. Cô thật sự không dễ chịu gì với kiểu này, nhưng lời khuyến cáo của Dịch Bạch còn bên tai, cô quyết định cho anh một cơ hội, cũng cho mình một cơ hội, mềm giọng: “… vậy, anh không trách em nữa à?”

Kỳ Tự nhíu lông mày, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng nhìn thẳng vào cô: “Em hi vọng anh không trách em chuyện gì? Ký ức hỗn loạn, hay là trình logic thấp ngoài dự kiến?” So với những chuyện này, hiển nhiên là vì để bụng chuyện cô nhờ cậy quý ngài thiên nga không biết từ nơi nào xuất hiện nên nổi nóng nhỉ?

Mà Phó Vi bị châm chọc chỉ cảm thấy sự kiềm chế của mình cơ hồ sắp hao mòn hầu như không còn, mím lại môi đến trắng bệnh, không muốn trả lời anh một câu nào.

Biểu cảm Kỳ Tự lạnh như băng sương, vì vừa làm phẫu thuật nên càng tái nhợt tợn, khinh thường tổng kết nói: “Rốt cuộc em đang suy điều gì, cô Phó?”

Phó Vi vô ý lại cãi nhau cùng anh, nhưng cũng có phần khống chế không nổi khiến khí huyết mình dâng trào: “Là anh đang giận em, là anh muốn đuổi em ra khỏi cái nhà này, trí nhớ của em không lầm chứ?” Bây giờ lại hỏi ngược xem cô cô đang suy gì!

“Anh bảo anh đuổi em ra khỏi nhà bao giờ?”

Phó Vi cắn răng ngăn lại cơn giận của mình, chăm chú nhìn ánh mắt của anh: “Vậy anh không dưng lại động đến giấy nhận nuôi làm gì?”

“Ồ.” Kỳ Tự đột nhiên thay đổi thần sắc, ra vẻ vân đạm phong khinh quay đầu qua một bên, “Anh cảm thấy quan hệ của chúng ta giờ cần thay đổi đôi chút.”

Phó Vi nhíu lông mày: “… Anh nói gì?”

“Đơn giản thôi, ” anh hời hợt nhíu nhíu mày, “Hình như như hơi thích em rồi, cô em gái ngốc à.”