Quý Ngài Ngang Ngược

Chương 32: Bữa tiệc Hồng môn



Từ đó về sau, Phó Vi trở lại cuộc sống một đường thẳng hai nơi đến. Từ công ty đến bệnh viện, ngày nào cũng đối mặt với Phó Kỳ Dự. Ngay cả người bệnh nhận cũng cười nói với cô, “Tuy nói bảo em thận trọng cân nhắc, nhưng cũng không cần kéo dài lâu như vậy.”

Lâu đến vậy, lâu đến mức chính cô cũng sắp quên, có một đáp án không giải quyết được.



“Anh vội chế giễu em vậy à, ” Phó Vi giận dữ nhìn anh ấy, vừa gọt táo cô mua cho anh. Vỏ táo mỏng manh bị cắt đứt xuống từ đầu ngón tay cô, độ dày đều đều đẹp mắt, lại mỏng. Bỗng nhiên hoảng hốt, rồi tỉnh lại sau sự gián đoạn. Phó Vi suýt nữa cắt vào tay mình, trong ánh mắt lo lắng của Phó Kỳ Dự cô bình tĩnh cầm khăn tay trong hộc tủ, lau lau nước táo trên tay dính, còn tỏa ra mùi hoa quả thanh thanh.

Mùi tươi mát thoải mái, cô nhặt lên không cẩn thận nên để rơi  xuống mặt đất một nửa chỗ vỏ táo, nắm trong tay, đột ngột lại nhớ tới cái tên cuồng cố chấp thích áp đặt đến cùng đó. Độ dày luôn phải đều, độ rộng phải giống nhau, cứ như là được tính toán tinh vi rồi mới gọt, tay nắm lấy chuôi phải như hoàn thành một tác phẩm điêu khắc. Sau đó… cười một nụ cười ấu trĩ mà rạng rỡ thắng lợi.

“Phó Vi?” ngón tay Phó Kỳ Dự vẫy trước mặt cô. Đang ngẩn người ư?

Phó Vi lúng túng “dạ” một tiếng, lấy lại tinh thần, giật giật khóe miệng: “…” Lại không nghĩ ra xem phải nói gì.

Xem ra, vẫn chưa có đáp án, cũng đã bắt đầu khiến người ta chế giễu rồi…

Tay Phó Vi cầm một nửa quả táo đã gọt, lòng bàn tay còn treo vỏ táo đứt một nửa, mắt vô ý thức dời về phía điện thoại yên lặng. Khụ khụ, người nào đó kể từ sau ngày hôm đó… rốt cuộc vẫn không liên lạc với cô.

Thế mà, rốt cuộc, lại không hề, liên lạc với cô…

Phó Vi cảm thấy mình tức mà thật sự là hết sức không hiểu nổi, cúi đầu căm giận phối hợp gọt nốt nửa quả táo, góc độ hạ dao xảo trá hung ác hơn một chút. Cửa chớp phòng bệnh lọc ra ánh nắng đầu mùa xuân trong suốt, như một đám mây mù mỏng, càng làm nổi bật biểu cảm cô yên tĩnh hơi hờn, tóc dài vì tay cô dùng sức mà khẽ khàng rơi xuống từ đầu vai.

Phó Kỳ Dự nhìn bên mặt cô dường như đang hết sức chuyên chú, nhẹ nhàng cười một tiếng, mặt ngập vẻ “Không có cách nào nắm bắt được em”. Người kia vẫn chậm rãi giày vò quả táo vô tội, Phó Kỳ Dự nhìn hồi lâu, nhẹ giọng nhắc nhở: “Điện thoại di động kêu kìa.”

Phó Vi lại lần nữa hoảng hoảng hốt hốt lấy lại tinh thần, giơ dao trong tay nhìn chung quanh, mau chóng cầm điện thoại di động. Song không phải là dãy số quen thuộc kia.

Chẳng biết sao, trong lòng một loại cảm giác tự dưng thấy may mắn và được thả lỏng, lại còn có chút chút mất mác. Phó Vi nhận điện thoại, ngay cả ngữ khí cũng có vẻ nặng: “Dì Giản ạ.”

Đối phương vẫn mang ngữ khí sức sống dào dạt, dùng tiếng Pháp lưu loát mà nhiệt tình chào hỏi cô hai tiếng, vào thẳng vấn đề chính: “Tiểu Vi Vi à, dì Giản tuần sau sẽ phải về Pháp, cùng dì Giản ăn bữa cơm, quyết định vậy nhé, tối nay bảo Kỳ Tự đi đón con!”

“…” Phó Vi bị bà làm mắc nghẹn, không chút suy nghĩ cô cự tuyệt, “Đừng …”

Có lẽ là cô từ chối quá mức trực tiếp, ngữ khí đối phương rõ ràng có phần không vui: “Làm sao vậy, mau chóng ghét bỏ bà lão già này rồi à?”

Tuổi tác luôn là chủ đề mẫn cảm của dì Giản.

Phó Vi không có can đảm chọc giận bà, mềm giọng nói: “Không phải ạ… Dì Giản…” Cô thở một hơi thật dài, vẫn là quyết định nói thẳng, “Khụ, thật ra cháu và Kỳ Tự gần đây đang cãi nhau, cháu lại dọn ra ngoài…”

Ngoài dự liệu chính là, Giản Tố chẳng những không giận, ngược lại còn cực kỳ bình tĩnh đáp: “Dì Giản đương nhiên biết. Không sao, cháu và anh cháu cãi nhau, chẳng lẽ ngay cả dì Giản cũng không cần nữa?”

Phó Vi bị sặc đến độ không lời nói, bất lực khước từ vài tiếng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn ngại mặt mũi, rồi vẫn là đồng ý: “Vâng…” Cô thất bại thua trận, giọng đối phương vui vẻ sắp vang, đột nhiên cô ngẩng dò một câu, hỏi, “Ơ, là Kỳ Tự an bài ạ?”

“Không phải.” Giản Tố cứ như là muốn cô an tâm, trả lời rất sảng khoái, “Đều là dì của ý Giản, cháu cứ tới là được!” đầu bên kia kia Giản Tố nói hết câu là thở dài một hơi, dạo gần đây các bạn nhỏ cứ dỗi dằn, còn phải để một bà lão ra mặt dọa người.

“À…” ngữ khí Phó Vi rất bình thản, kéo dài một tiếng, thấp, nghe như là có gì tủi thân. Một lát sau, cô mới dùng ngữ điệu nghe không ra tình cảm để trả lời: “Không cần anh ấy tới đón cháu. Nói cho biết thời gian địa điểm, cháu tự mình đi ạ.”

Giản Tố “Ôi” đang muốn tranh luận, nghĩ ngợi, vẫn tùy họ thôi, dù sao nhiệm vụ bà nhận được chẳng qua có thế —— “Buổi tối bảy giờ, về nhà ăn mấy món bình thường. Dì cũng đã lâu không đến nhà hai đứa.”

Phó Vi nghe tới hai chữ “Về nhà”, hơi sửng sốt. Thật lâu sau, cô cầm điện thoại nhẹ gật đầu: “Được ạ.”

Cúp điện thoại cô vẫn thừ người thật lâu, đến khi có một ánh mắt cứ một mực đặt trên người cô cô mới tỉnh hồn lại: “… Anh nhìn em làm gì?”

Phó Kỳ Dự nhịn cơn cười: “Mấy cô gái trẻ thú vị thật.”

Cái anh này! “…” Phó Vi vừa tức vừa thẹn, chỉ có thể lườm anh một cái nhưng không đáng kể.

※※※

Bảy giờ. Khi Phó Vi đến biệt thự bên tây thành phố, bóng dáng dì Giản vẫn chưa xuất hiện.

Đúng hẹn mà tới nên Phó Vi ngồi trên ghế sa lon phòng khách mà như ngồi bàn chông, chỉ có thể không ngừng tìm cho mình ít chuyện gì đó để làm, cứ gọi cho dì Giản suốt. Mãi không ai nghe. Khi cô gần như nghi ngờ dì Giản gặp chuyện gì ngoài ý muốn, dì Giản nhận điện thoại, hạ giọng nói: “Giờ dì đang họp, một lát nữa liên hệ lại với cháu.”

Phó Vi vừa định nói gì đó, đối phương đã cúp điện thoại, gọi lại thì đã tắt máy.

Cô căm giận mà nhìn màn hình tối đen, đột nhiên nhớ lại tiếng nền trong cuộc điện thoại vừa rồi—— sự yên tĩnh mà chỉ có mấy cuộc hội nghị quan trọng mới có, có người đàn ông Pháp trung niên đang phát biểu, đồng thời, có giọng phiên dịch. Giọng phiên dịch kia cô cực kỳ quen.

Tống Tử Khuyết à?

Cô cẩn thận ngẫm lại một lần nữa, tin rằng mình không nghe lầm, phẫn nộ trong đầu càng sục sôi —— cái gì mà tuần sau sẽ phải về Pháp! Cái gì mà ăn bữa tiễn dì! Cái gì mà lâu lắm rồi cả nhà không đoàn tụ! Căn bản toàn là lí do dì Giản bịa ra lấy cớ để rút tiền điện thoại của cô… Phó Vi tra thử số dư tiền điện thoại còn lại, gần đây mấy cuộc gọi đi quả nhiên không phải ở trong thành phố, mà là gọi đường dài trong nước.

Ý thế này, dì Giản ngay từ đầu đã có ý lừa cô qua, mà mình thì lại đi làm việc, căn bản không có ý định đến!

Trong phòng khách an tĩnh chỉ có một Phó Vi đang sôi lửa giận, song không biết nên đổ vào đâu. Giờ phải làm thế nào đây? Trực tiếp quay đầu rời đi? Hay là chất vấn Kỳ Tự, có phải là chủ ý của anh hay không?

Đây chẳng phải là biết rồi còn cố hỏi!

Nói đến Kỳ Tự… Phó Vi bình phục tâm trạng không cam tâm, ngẩng đầu nhìn cái bóng lưng sạch sẽ trong phòng bếp, tên cố chấp lúc vào bếp dù có phải cởi hết quần áo mặc trên người cũng không muốn đeo tạp dề lên, mà giờ đang bận rộn giữa đống bát đĩa nồi bồn, trông qua thật nhẹ nhàng khoan khoái.

Từ khi cho cô mở cửa vào nhà đối phương đã trao đổi một cái nhìn im lặng với cô, rồi không còn muốn bất kỳ trao đổi gì với cô. Cứ bận rộn trong phòng bếp, động tác thậm chí có sự nhẹ nhàng và vui vẻ nói không nên lời —— cứ như căn bản không phát hiện được bầu không khí kiềm chế và một Phó Vi đang nóng nảy muốn đâm cửa ra ngoài.

Tay này muốn giở trò quỷ gì đây? Phó Vi nhìn chăm chú anh tay cầm muôi, đưa cánh tay thon dài hữu lực được vén một nửa tay áo màu trắng lên. Cô nhìn mu bàn tay kia, tập trung ánh mắt muốn nhìn rõ xem —— hai ngày trước anh phải truyền dịch để mà sống, nghe nói khôi phục rồi cũng chỉ có thể ăn mấy thứ đồ ăn lỏng, chất điện phân và đường glu-cô được bổ sung qua mu bàn tay của anh nên nhất định sẽ để lại rất nhiều lỗ kim.

Nghĩ tới đây, lông mày của cô không biết sao lại chồng thêm mấy chồng.

Kỳ Tự lại đột nhiên quay đầu lại, khiến Phó Vi đang thừ người ra giật mình hơi ngả người về sau.

Yên lặng ắng bốn mắt nhìn nhau.

Kỳ Tự cười, không hề kiêng dè mà nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Nếu em đói nên cần nhìn anh chằm chằm để đỡ đói, anh không ngại dịch lại gần em thêm một chút đâu.”

Phó Vi há miệng toan đánh trả, nhất thời bối rối lại không biết nên đáp gì “Ai bảo em đói” hay là “Ai nhìn anh chằm chằm”, xoắn xuýt mãi đến khi gò má ửng đỏ, lại nói một câu: “… Em thì ngại.”

Ngại cái gì? Ngại anh tới gần, ngại cái giọng nhẹ nhàng đó của anh, hay là ngại cái gì khác?

Câu trả lời này quả thực bối rối.

Kỳ Tự lại chẳng để ý chút nào mà cười một tiếng, lấy lại tinh thần. Đã qua giờ cơm nửa tiếng, dạ dày người nào đó cũng đã thấy cảm giác đói bụng tràn ngập. Căn cứ theo bình thường, khi độ đói của con người ta lên cao đến giới hạn khoảng trên dưới năm mươi phần trăm, vị giác sẽ vô cùng khao khát thức ăn ngon. Đồng thời, là lúc dễ nhất thỏa mãn và sinh ra cảm giác vui vẻ nhất.

Phó Vi đoán không ra tâm tư anh, cứ ngại ngùng ngồi trên ghế sa lon không nhúc nhích, ngay cả TV cũng không có mở ra. Cái nhà này cô ở tám năm, thế mà lại khiến cô cảm thất vô cùng căng thẳng và khẩn trương. Người kia trong tầm mắt lại tiêu sái tự nhiên để bộ đồ ăn lên bàn ăn —— vẫn là bộ cô thường dùng.

Kỳ Tự tựa cạnh chỗ chủ của bàn ăn, mặt hướng về cô, ngữ khí rất tự nhiên: “Rất là không may, tối nay khách của chúng ta vắng mặt. Nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng tới tiêu chuẩn đãi khách của anh, anh nghĩ em không nên dùng cái ánh mắt đó để nhìn anh hoài nghi.”

… con mắt nào của anh nhìn ra ánh mắt cô là hoài nghi.

Phó Vi không nói tiếng nào dùng tốc độ như rùa bò đi đến bên cạnh bàn ăn. “Tiêu chuẩn đãi khách” Kỳ Tự nói tới quả nhiên vượt quá tưởng tượng của cô, một bàn đồ ăn phong phú đến mỗi một miếng trong đĩa cũng có thể khiến cô ăn quá no. Từ tôm cá đến thịt đỏ đến thịt trắng, từ nấm đến hải sản bánh ga-tô đến đồ ăn rau củ, mặn chay phối hợp, canh món đầy đủ mọi thứ, đáng hận nhất chính là sắc-hương-vị đều ổn, khiến người khó mà bới ra vết.

Phó Vi nâng thìa lên, nhíu mày nhìn chằm chằm tôm hùm trước mặt: “Đây toàn là anh làm à?”

“Không hoàn toàn.” Kỳ Tự thành thật trả lời cô, biểu cảm hết sức không để tâm, “Nhà ăn gần đây cũng cống hiến một phần. À, em có thể yên tâm, anh đã cân nhắc chuyện em kiêng khem.”

Kỳ Tự ghét bỏ mà nhìn đĩa cà-ri bò: “Họ lại còn cho khoai tây.” Anh ngước mắt ra vẻ thoải mái mà nhíu nhíu mày, “Nhưng anh bỏ hết ra giúp em rồi.”

Phó Vi cắn môi dưới, ngón tay nắm chặt thìa inox nên có hơi trắng bệch: “… Rốt cuộc anh muốn làm gì? !”

“Không nhìn ra được sao?” Anh có phần nghiêm túc nhíu nhíu mày với cô, “Mặc dù khó thừa nhận, nhưng đúng là anh có ý hoà giải với em. Em cũng có thể gọi là, lấy lòng.”