Quý Ngài Ngang Ngược

Chương 33: Tiến thoái lưỡng nan



“Em nói rồi, nếu như em để ý thân phận anh em, anh có thể đồng ý với em, dừng các hành động pháp lý. Nhưng em từ chối.” Kỳ Tự ra vẻ đàm phán, hai tay mở ra chống trên bàn ăn, phủ người nhìn cô, “Đồng thời, khi anh đề nghị thay đổi quan hệ của chúng ta, thái độ của em cũng là từ chối.”



Kỳ Tự nhìn chăm chú Phó Vi đang nhếch môi, “Ý là, em cũng không thể chắc chắn trả lời đề nghị của anh khi không thể lý trí cân đo đong đếm. Cách giải thích duy nhất là em đang tức giận.”

“…” Tốt thôi có lẽ là do nguyên nhân này.

Kỳ Tự bất đắc dĩ nhíu nhíu mày, “Nên hiện tại là thời gian em khiếu nại. Anh có thể thỏa mãn hết thảy yêu cầu hoà giải của em, chỉ cần em đồng ý chuyển về.”

Đồng ý chuyển về rồi, vấn đề mấu chốt là về rồi thì không được đi đâu,

Phó Vi vừa bực mình vừa buồn cười, im lặng mãi, mới lạnh lùng liếc anh một cái, “Nếu như anh muốn giải quyết tới cùng, tốt nhất là đừng có ý đồ lừa gạt em. Xin hỏi anh lừa anh qua đây là muốn làm gì? Nghe anh nói xong một hồi mấy yêu cầu cảm động đến rơi nước mắt của anh rồi về làm một cô em gái mười tốt à?”

Kỳ Tự dùng thìa giúp cô múc súp, cụp mí mắt xuống che đi đôi mắt bình tĩnh, cứ như chỉ là bữa liên hoan gia đình bình thường: “Nếu như em cảm thấy càng dễ chấp nhận cái thân phận em gái này, cũng có thể như em mong muốn. Anh có thể chấp nhận kết quả này.”

Phó Vi tức giận đến bật cười: “Thật ra chỉ cần anh không còn đưa ra mấy yêu cầu kỳ quái, thì một mối quan hệ cấp trên cấp dưới bình đẳng càng khiến cho chúng ta cũng dễ dàng chấp nhận hơn, không phải sao?”

Không có tình thân, không có mập mờ, chỉ là quan hệ công việc, biết nhau thôi.

Phó Vi cắn môi dưới, nào có ai xưa nay lúc hoà giải lại không phân tích lỗi lầm của mình, chỉ là một mặt hào sảng cho rằng “em muốn cái gì anh đều có thể thỏa mãn em” ? Chẳng lẽ anh cứ mãi không hiểu cách dò xét thái độ của cô một chút sao.

Nhiều ngày như vậy rồi, chỉ cần anh chịu mềm giọng nói vài câu, có lẽ cô sẽ quên hết chuyện trong bệnh viện, một lần nữa chuyển về. Dù sao một mối quan hệ tình thân an ổn, cũng thêm những năm qua cô chưa từng nghĩ đến chuyện dứt bỏ ngôi nhà này, khiến cô cảm thấy mình có chỗ dựa. So với hảo cảm như có như không trong nội tâm của cô và thái độ như gần như xa của Kỳ Tự, cô càng bóc tách hết những thứ tình cảm mập mờ này, rồi trở lại sự an toàn ban sơ.

Nhưng tiền đề của những chuyện này, là anh có thể thể hiện ra thái độ vốn có của một người thân.

Lời nói hờn dỗi của Phó Vi hiển nhiên có hiệu quả, thần sắc Kỳ Tự biến đổi, không nói gì thêm.

Mãi cho đến trước khi Phó Vi ra cửa, Kỳ Tự tiễn cô ra đến cổng, mới nói: “Anh không ép buộc em, nhưng ít nhất em phải cam đoan chuyện em sống bình thường. Làm quan hệ cấp trên cấp dưới, em cứ vô cớ bỏ bê công việc, anh còn cần trả tiền lương cho em không?”

Đây là ngầm thừa nhận rồi à?

Mí mắt Phó Vi hơi cụp, trầm mặc một hồi. Đúng vậy, loại người như anh, làm cái gì cũng tâm huyết dâng trào, tâm huyết dâng trào nói thích cô, sau đó lại bặt vô âm tín, tâm huyết dâng trào muốn vãn hồi mối quan hệ tình thân mờ nhạt giữa họ, nếm thử một lần thất bại rồi liền không còn hứng thú. Hết thảy chỉ là anh tùy tâm sở dục thôi, giống như mỗi cuộc điện thoại hoà giải sau mỗi lần cãi nhau, cứ mãi chỉ có một lần. Chỉ cần cô tắt máy, rốt cuộc liền không còn tin tức gì.

“Em sẽ đi làm.” Phó Vi ra vẻ thoải mái mà ngước mắt nhìn anh chăm chú.

Cô đã ghét kiểu mỗi lần giận phải tự mình xin anh cơ hội tha thứ. Cho tới nay toàn là cô dung túng anh, mài dần tính cách của mình đến mức dần dần không còn gai góc, rồi lại bạo phát vào đầu mùa xuân này, cô vô cùng muốn một lần tùy hứng.

Dù là chỉ có lần này thôi.

Biểu cảm của Kỳ Tự xem ra nhẹ nhõm mà lại hài lòng, cứ như đã đạt được mục đích, tiễn cô đi ra đường không còn nói gì nhiều. Ngược lại là Phó Vi thường xuyên ho khan vài tiếng, xấu hổ muốn che giấu.

Muốn lung lay, lại luôn chỉ tới tình trạng “Suy nghĩ thử”. Giống như có một đôi tay cố chấp, mỗi lần cô muốn chủ động cầu hoà sẽ ấn ý nghĩ đó của cô xuống, tâm trạng quật cường khí thế hùng hổ, khiến tất cả sự dịu dàng nơi đáy lòng cô biến mất hết.

Mặt hồ Thiên Linh yên lặng sớm đã tan băng, mặt băng tan rồi nên vài ngày nay bên hồ luôn rất lạnh. Phó Vi lẳng lặng nhìn mặt hồ, cây ngân hạnh bên bờ sớm đã nảy mầm, phiến lá hình quạt màu xanh nhạt, tươi tốt rậm rạp. Cửa sổ xe đóng chặt ngăn lại nhiệt độ ngoài xe, không biết sao, nhưng thật sự dường như cô hít vào được sự lạnh lẽo bên hồ.

※※※

Trở lại chỗ ở, cảm giác mệt mỏi ùa tới, Phó Vi gần như là ném mình lên giường. Trong cuộc sống sợ nhất là không biết mình muốn gì. Thứ cô muốn hóa ra là gia đình ổn bình đó, song rốt cuộc cô cũng không thể xem nhẹ sự coi thường của Kỳ Tự giống như trước. Cô muốn phóng túng tới gần d.ục vọ.ng trong lòng, lại không bằng lòng từ bỏ khoảng cách an toàn.

Từ bao giờ cô trở nên khó chịu như thế?

Cô nằm bên cạnh chăn phát ngốc ra, dần dần ngủ. Còn chưa ngủ sâu, cửa trước đột nhiên vẳng đến đến tiếng chìa khoá vặn. Phó Vi mơ mơ màng màng tỉnh lại, bỗng nhiên tỉnh giấc —— Phó Kỳ Dự ở bệnh viện, căn bản sẽ không có ai đến nhà giờ này.

Có trộm? !

Phó Vi không dám bật đèn, kiềm chế trái tim đập loạn, chậm rãi xuống giường. Cô gần như không phát ra bất kỳ âm thanh nào, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, lặng yên tựa vào vách tường đưa di động đến cửa phòng ngủ… Nắm điện thoại di động trong tay dùng sức đến mức thấy đau, đặt tay trên nút gọi khẩn cấp mà ngừng thở, không nhúc nhích.

Đột nhiên, tiếng giày cao gót giẫm trên sàn nhà bằng gỗ có tiết tấu vẳng đến, từng chút một, còn cả tiếng chìa khoá lắc lư va chạm, trong trẻo mà vang trong đêm. Có người cởi giày, thuần thục mở đèn phòng khách.

Phó Vi chậm rãi thả điện thoại tay xuống, quay ra mở cửa đi ra hành lang bật đèn.

Cô mặc đồ ngủ, sắc mặt còn hơi trắng bệch. Trong phòng khách Chu Phảng Viện vừa mới buông túi xuống, không trang điểm trông khuôn mặt cô ta thanh tú, hốc mắt ửng đỏ, tóc búi đơn giản, nhìn qua như một cô gái hơn hai mươi tuổi bình thường.

Phó Vi nhận ra cô ta, ánh mắt Chu Phảng Viện kinh ngạc cũng thu vào đáy mắt, mang theo ngữ khí không kiên nhẫn lẩm bẩm: “Tôi quên Kỳ Dự đã nói, cô tá túc ở đây.”

Phó Vi nhìn chiếc chìa khóa trong tay của cô ta, không hỏi ra lời, Chu Phảng Viện đã đi tới phía cô, nhìn đèn phòng ngủ sau lưng cô: “Cô ngủ phòng khách à?” Cô ta cười một tiếng ngắn ngủi, xe nhẹ đường quen ngoặt vào ngủ chính đen kịt, sau khi đi vào ngay lập tức bật sáng đèn, rồi mới xoay người lại trong ngọn đèn cam ấm áp, “Tôi sẽ ở đây một thời gian ngắn, hi vọng cô sẽ không ảnh hưởng đến tôi.”

Hôm nay Chu Phảng Viện mặc áo khoác màu tím nhạt vô cùng đơn giản, đi dép vào nên cô ta vốn có vẻ mặt hướng lên trời cũng không còn xảo sắc như xưa, mặc đồ như mấy cô gái nhà bên, nhưng ánh mắt vẫn vênh váo hung hăng.

Phó Vi không so đo với cô ta, nghiêng đầu dò xét vành mắt cô ta: “Cô khóc à?”

“Không.” Chu Phảng Viện gọn gàng trả lời cô, mắt hướng trên khung cửa liếc thoáng, theo phản xạ có điều kiện cô ta hết sức trốn tránh, “Cô không cần điều tra tôi như thế đâu. Mặc dù bây giờ chúng ta cùng ở chung một mái nhà, nhưng dù vậy cũng không có nghĩa là chúng ta cần vun đắp tình cảm bạn cùng nhà.”

“Thế à.” Phó Vi cúi đầu cười một tiếng, ôn hòa quơ quơ tay phải với cô ta, quay mình về phòng.

Bóng lưng mềm mại, im ắng.

Chu Phảng Viện nhìn Phó Vi rời đi trước cô ta một bước, bất mãn giật giật khóe miệng, cũng đóng cửa phòng ngủ chính.

Căn chung cư này là cô ta và Phó Kỳ Dự cùng mua. Lúc trước chỉ là dạo phố đi ngang chỗ giao dịch bất động sản, cô ta bỗng có ý tưởng đột phát, muốn có được một căn chung cư chung cho hai người. Không cần lớn, chỉ cần đầy đủ cho một đôi trẻ phổ thông là được rồi. Hai phòng ngủ một phòng khách.

Khi đó cô ta nào biết, cô ta có căn nhà mơ ước này rồi về xin người nhà, lại được biết mình phải đính hôn với một người đàn ông môn đăng hộ đối do cha mẹ an bài tốt. Ý tưởng vốn ngọt ngào đã hết thảy vỡ vụn.

Cảnh còn người mất, cho dù từ khi mua xong cô ta không đến ở, cô ta vẫn nhớ y nguyên cái cảm giác lúc mình mua. Bây giờ nơi này lại thành nơi duy nhất dừng chân khi cô ta và người nhà trở mặt. Vốn là biểu tượng ngọt ngào, giờ lại chỉ có thể thu nhận một kẻ nghèo túng chật vật, và một lời hứa hẹn đã sụp đổ.

Trong căn nhà với hai căn phòng không xa nhau, hai cô gái đều trằn trọc.

Phó Vi bị đánh thức một lần, ngủ rất nông. Rạng sáng hai giờ đã bắt đầu rời giường, đèn phòng ngủ chính còn mở. Đèn ngủ và đèn thủy tinh treo trên trần nhà đều mở, ngay cả đế đèn đèn cũng tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Phó Vi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tư thế ngủ mệt mỏi của Chu Phảng Viện liền hiện ra trong căn phòng sáng đèn, cô vội vàng liếc qua, giúp cô ta tắt tất cả đèn phòng.

Cứ như là một thói quen. Cô quen chăm sóc mấy người sơ ý.

Phó Vi chậm rãi đi ra phòng khách rót chén nước uống, trở lại giường của mình không lâu, phòng ngủ chính đột nhiên vẳng đến tiếng rít lên. Cô tưởng là xảy ra chuyện, vội vàng tót ra chỗ Chu Phảng Viện, lập tức mở đèn ra xem sao. Mới thấy trên giường chỉ có Chu Phảng Viện đang kinh hoảng, ôm chặt chăm trên giường, co mình giữa cái giường đôi.

“Làm sao thế?” Phó Vi trù trừ không biết nên tới gần cô ta không.

Chu Phảng Viện hình như là bừng tỉnh sau ác mộng, buông cái chăn đang ôm chặt ra, cố gắng trấn định hỏi cô: “Cô tắt đèn à?”

Phó Vi nhẹ gật đầu.

Chu Phảng Viện nhíu nhíu mày với cô, nhưng không còn ánh mắt không kiên nhẫn mà xa cách ngày thường, cứ như là một cô gái dùng sự chán ghét để che dấu sự bối rối và ngượng ngùng của mình. Khụ khụ, cô ta không dám bỏ mặt mũi nói, mình sợ bóng tối…

Nhưng mà, đối với vẻ mặt này Phó Vi rất hiểu, bất động thanh sắc cô mở hết đèn trên tường, căn phòng lập tức sáng trưng rộng thoáng. Cô ngầm hiểu xoay người đi về phòng ngủ khách đối diện: “Nếu như cần gì hỗ trợ, có thể dùng điện thoại di động của cô gọi tới máy bàn ở đây, tôi có thể nhận.”

“… Đứa số điện thoại của cô cho tôi đi.” Ngoài dự kiến của Phó Vi, Chu Phảng Viện thế mà lại chủ động xị cô số điện thoại di động.

Phó Vi hơi kinh ngạc quay người lại, đọc một dãy số.

Chu Phảng Viện nhanh chóng đưa vào danh bạ, ấn lưu, đột nhiên ngẩng đầu, muốn nói lại thôi, rồi mới nói: “Chuyện tôi tới đây… cô có thể đừng nói với Kỳ Dự không?”

Thế mà lại không phải một câu cầu khiến. Phó Vi giật mình, khẽ cười một tiếng: “Được.”