Quý Ngài Ngang Ngược

Chương 39: Cảm ơn trời vì có em



Lúc Phó Vi dùng ngoáy tai chấm cồn i-ốt lần nữa, Kỳ Tự đã ngoan ngoãn nghe theo chỉ huy của cô, ngồi xuống vị trí kề cô. Không còn cách nhau một cái bàn ăn, ánh mắt anh hình như đã có nhiệt độ, không chút kiêng kỵ cứ đặt vào đầu vai của cô, xương quai xanh lộ ra trong cổ áo áo len, một mảng da nhỏ ấm áp dễ chịu.



Sắc trời dần tối. Cô ngồi đối diện ánh sáng, tia sáng u ám khiến khoảnh khắc đó trở nên yên tĩnh mập mờ kéo dài. Cô giơ bông ngoáy tai, một tay đẩy ghế ra toan mở một cái đèn. Tay vừa mới vươn ra, Kỳ Tự đã mạnh mẽ đè mu bàn tay của cô lại, nắm vào lòng bàn tay chậm rãi cản lại.

Tia sáng u ám khiến cô thấy không rõ mặt của anh, chỉ có một đôi mắt thanh tịnh rõ ràng. Cô biết anh đang nhìn cô, không nhúc nhích.

Cái tay Phó Vi nắm bông ngoáy tai che mặt lại xấu hổ, dứt khoát thu tay về, “Sao không bật đèn lên. Không bôi được thì sao?”

“Chẳng sao.”

“Không biết có để lại màu không nhỉ?” Dù sao cũng chả quan tâm, Phó Vi cũng không còn khó chịu nhiều, dứt dứt khoát khoát bôi hết lên. Kỳ thật vết thương cơ bản đã đóng lại, giờ xử lý chưa chắc đã có hiệu quả. Cô nhíu mày lại: “Có cần đi bệnh viện xem sao không, nhỡ để lại sẹo thì làm sao.”

Giọng Kỳ Tự vẫn thản nhiên như cũ: “Chuyện bé xé ra to.” Đúng là cô gái không có thường thức y học.

Phó Vi hừ một tiếng: “Người có sẹo là anh đấy.”

“Quan trọng à?”

“Có sẹo trên mặt, không quan trọng chắc?” Phó Vi thu ngoáy tai, lạnh lùng liếc anh một cái.

Kỳ Tự một mực duy trì động tác nghiêng đầu rốt cục quay mặt lại, nhìn thẳng cô. Ánh nhìn rất thú vị trong chốc lát, bỗng nhiên lấy cùi chỏ chống lấy mép bàn, mím môi khẽ cười: “Em để ý chuyện tướng mạo lắm à?”

“…” lúc này Phó Vi mới hiểu sự kỳ kỳ quái quái của anh, nghiến răng nghiến lợi, “Vâng, ạ.”

Kỳ Tự nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ lại khó hiểu: “Vậy thì anh càng không thể hiểu sao em không muốn ở bên anh.”

… Đồ tự luyến! Phó Vi giận dữ nguýt anh một cái, xoay người rời đi.

Bước chân còn chưa có ổn định, cánh tay đã bị ai đó đột nhiên kéo lại, trời đất quay cuồng, cả người Phó Vi đều đổ sang sau. Kỳ Tự nhẹ nhàng tóm eo cô ổn định cô: “Cẩn thận.”

Miếng thịt mềm mẫn cảm bên hông đột nhiên bị chạm vào, cô cơ hồ là nhảy sang bên cạnh như phản xạ có điều kiện, rồi lại nhờ thế mà cách anh thêm gần. Trong bóng tối mông lung, Phó Vi chưa tỉnh hồn đối diện ánh mắt của anh giữa bối rối.

Rõ ràng đã từng ở khoảng cách gần còn hơn như này, rõ ràng đã có vô số lần đối đầu hai mắt nhìn nhau. Chẳng biết sao, giờ lại không rời mắt nổi mắt.

Trái tim vốn vì biến cố đột nhiên xuất hiện mà sợ hãi đập thình thịch chẳng những không bình ổn lại, mà còn bắt đầu đập với tần suất khác, trong lồng ng.ực đỏ tươi, ở nơi sâu nhất trong cơ thể, từng chút từng chút, mạnh mẽ chậm rãi đánh tan từng suy nghĩ, dệt thành hơi thở phập phồng.

Kỳ Tự không nói với cô, nguyên nhân anh thích u ám như vậy, là do trong tia sáng tối, ánh mắt của cô và vẻ mặt của cô đều trở nên chân thực. Không còn sự phòng vệ rõ ràng như lúc có ánh sáng, không còn để ý và cả nghĩ nhiều. Giờ khẩn trương trên mặt cô, là sự nhát gan mềm mại, chứ không phải căng thẳng đề phòng.

Một tiếng chốt mở rất nhỏ vang lên, đèn phòng khách lẫn phòng ăn bỗng nhiên lóe ra.

Chu Phảng Viện mờ mịt đứng trong hành lang, trên khuôn mặt tái nhợt tiều tụy, toàn là hoang mang: “Đêm hôm khuya khoắt không bật đèn, hai người đang làm gì?”

Phó Vi lập tức bắn mình lên, xoay người sang chỗ khác cứng ngắc người đối mặt Chu Phảng Viện, cứ một học sinh trung học đang gian lận cái bị thầy chủ nhiệm bắt được, ấp úng nói không ra lời: “Khụ khụ, không có gì…”

Bóng tối đã sắp nhuộm hết màn trời, từ góc độ của Chu Phảng Viện, chỉ có thể nhìn thấy Phó Vi và Kỳ Tự dán chặt lấy nhau cạnh bàn ăn, một đứng một ngồi, không biết đang làm gì. Phó Vi quay lại chặn tầm nhìn cô, bàn tay trên eo cô cũng chậm rãi thu về.

Chu Phảng Viện còn buồn ngủ, hữu khí vô lực đi xoay trái xoay phải xem cơ thể thế nào, không thấy có gì dị dạng. Mới rồi cô ta tỉnh táo lại trong trạng thái cháy bỏng hưng phấn lại thoát lực mơ mơ màng màng, vẫn chưa hoàn toàn khôi phục năng lực suy nghĩ, chỉ có thể nhớ lời mình muốn nói từ lúc xuất hiện: “À… tôi đói quá, cô có nấu cơm không?”

Phó Vi vội vàng đi về hướng phòng bếp: “Cô chờ một chút, tôi đi nấu đồ ăn cho cô ngay.” Vừa phóng ra bước đầu tiên, mắt đã lưu ý đến dưới chân —— quả nhiên, dưới bậc thang kia chẳng biết từ lúc nào, đã có một miếng thủy tinh sắc bén, đang nằm trước mặt cô chờ cô đạp xuống.

Cô chú ý đến mặt đất phòng khách, gần như là trốn tránh mà bước nhanh vào vào phòng bếp, trên gương mặt còn giữ hai mảng ửng đỏ chính mình cũng không chú ý.

Chu Phảng Viện mở to đôi mắt mơ hồ, đương nhiên cũng không nhìn thấy màu sắc khác thường trên mặt cô, chỉ đưa mắt nhìn bóng lưng của cô, quay đầu thả lực chú ý lên người Kỳ Tự: “Anh còn chưa đi à? Cũng ở lại ăn cơm tối hả?”

Nhưng Kỳ Tự lại chú ý. Tâm trạng đang rất vui nên anh Kỳ ngả về sau dựa lên thành ghế kim loại, hai chân gác lên nhau, cười một tiếng với cô ta: “Không sai. Nói chính xác ra, tất cả đồ ăn em ấy nấu tôi đều có quyền hưởng thụ.”

Phó Vi vừa mới mở vòi bông sen trong phòng bếp nghe được câu này, như bị sặc nước miếng. Anh coi cô là cái gì? Đầu bếp riêng của anh à…

Chu Phảng Viện khôi phục chút thần chí, không biết có phải do bản năng thiên kim đại tiểu thư quấy phá, thế mà mồm miệng lại lưu loát bắt đầu tranh cãi, khoanh tay lại hừ lạnh một tiếng, khinh miệt trong mắt không thua bình thường: “Cô ấy giờ ở nhà của tôi. Là chủ nhà, tôi nghĩ tôi có quyền hưởng thụ nghĩa vụ lao động của cô ấy.”

Nụ cười nhạt của Kỳ Tự không thay đổi, bắt đầu cũng khoanh tay: “Xin lỗi đi, em ấy về nhà lúc nào cũng được, chẳng giống ai kia không có nhà để về.”

Hai người này không muốn tha ai lại chạm nhau nên thực sự khiến người ta đau đầu muốn nứt, Phó Vi nghe đến đó là đã nhịn không nổi, vội vàng xông ra khỏi phòng bếp ngăn lại Kỳ Tự mang ánh mắt như dao đang toan đâm vào người Chu Phảng Viện. Cô hắng giọng một cái: “… Trong nhà không có đồ ăn, nấu bát mì cho cô ăn được không?”

Thấy Chu Phảng Viện hơi thả lỏng, Phó Vi mới nắm chặt hai cánh tay cô ta chuyển cô ta ra sau, bổ sung một câu: “Trong phòng có quá nhiều mảnh thủy tinh, cẩn thận giẫm phải, cô về phòng ngủ trước đi. Chờ lát có cơm tôi gọi cô.”

Phó Vi đẩy Chu Phảng Viện về phòng ngủ, nhìn cô ta ngoan ngoãn ngồi bên mép giường, mới nói khẽ như dỗ trẻ: “Có tinh thần thì gọi điện thoại cho Phó Kỳ Dự đi. Mấy ngày trước anh ấy nói tới cô, sắp làm phẫu thuật, miệng anh ấy không nói, thật ra rất muốn nghe giọng cô đó.”

Chu Phảng Viện mới rồi còn vẻ mặt thịnh nộ dường như đột nhiên bị ai đó đè lại chốt mở, sững sờ. Thật lâu sau, mới nhẹ nhàng gật đầu với cô, lãnh lãnh đạm đạm nói: “Ừ. Tỉnh ngủ lại tôi sẽ gọi cho anh.”

Phó Vi không nói thêm nữa, thu xếp xong cô liền trực tiếp đi ra ngoài. Đi đến phòng khách, mới phát hiện bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Kỳ Tự giờ đang nửa ngồi, dọn từng miếng từng miếng thủy tinh, bỏ vào lòng bàn tay.

Một khuôn mặt chăm chú. Không dùng bất kỳ công cụ gì, anh luôn luôn xem thường chuyện lao động chân, mà giờ lại đang tìm kiếm mảnh thủy tinh trong suốt nhỏ bé trên mặt đất, nghiêm túc bỏ từng mảnh từng mảnh vào lòng bàn tay.

Ánh đèn cam ấm áp đậu trên người anh, yên tĩnh như ngưng đọng lại thời gian.

Bỗng nhiên, tâm trạng giống như tan vào một dòng nước ấm nghịch hành, từ Bắc Băng Dương rét lạnh, cứ trôi mãi, trôi đến hòn đảo nơi đáy lòng cô —— tốt biết bao. Nhân khi thời gian chưa lột hết dũng khí để buông tay em nên đánh cược một lần, thừa dịp hai mắt còn thấy được con người ấu trĩ lại dịu dàng này, bỗng nhiên không còn muốn đè ép bản thân, bỗng nhiên, lại có động lực làm bạn đời với anh.

Phó Vi lặng yên đứng trong chỗ góc cua hành lang chốc lát, mới nhẹ nhàng gõ gõ vách tường: “Khụ khụ, thật ra anh có thể trực tiếp quét đi.”

Kỳ Tự đứng người lên, đi đến bên cạnh thùng rác: “Không cần. Chẳng qua là vài miếng thôi.” Bàn tay cầm mảnh thủy tinh nhẹ xoay chuyển, từ trên xuống dưới, mảnh thủy tinh trong lòng bàn tay cứ như là sao trời vỡ vụn, hóa thành vô số bụi sao long lanh, rơi xuống từ lòng bàn tay anh.

※※※

Điện thoại kết nối xong, giọng nói quen thuộc ôn hòa truyền tới, lại gọi tên một người khác: “Phó Vi à em?”

Chu Phảng Viện dùng máy riêng trong căn hộ, bình thường đều là Phó Vi dùng số này gọi, Phó Kỳ Dự cũng đã quen. Biết rõ ràng là như thế, cô ta vẫn có phần không thoải mái, ngữ khí cũng ghen tị: “À? Giờ ngay cả em anh cũng nhận không ra à?”

Đối phương yên lặng một lát, vẫn là ngữ điệu vững vững vàng vàng, trầm ổn có thừa, không bị cô ta dao động chút nào: “Không phải. Vừa rồi em không nói gì mà.”

Chu Phảng Viện nắm microphone, vô ý thức nhấp môi: “Em hỏi anh thời gian phẫu thuật. Phó Vi nói với em, nhưng em quên rồi.”

Rõ ràng là cô an bài, chính cô làm sao có thể quên được?

Lời giải thích phía sau đúng là vẽ vời thêm chuyện.

Phó Kỳ Dự cười ấm áp: “Ngày 11 tháng 4, sau sinh nhật em.”

Không biết nghe thấy chữ kia, nước mắt của cô ta gần như bất động rơi xuống, ngay cả ngửa đầu cũng không kịp ngăn cản. Giọng hơi khàn, trả lời lại ngắn gọn vô cùng: “Ừ.”

“Em sao thế?”

Anh vẫn có năng lực dễ nhìn thấu cô như trở bàn tay.

“Không có gì ạ.”

“Anh có thể hỏi Phó Vi đó.”

Chu Phảng Viện gần như là tức giận cắn môi dưới: “Ở quán bar em bị doạ, còn bị người ta rót đồ, ngủ hai tiếng giờ vừa tỉnh, có phải anh vui lắm không?”

Người đầu bên kia điện thoại nhăn lông mày, đáng tiếc sao đối phương không nhìn thấy: “Có di chứng gì không?”

“Chắc là không.” Giọng của cô nghe tủi thân.

“Vậy là tốt rồi.”

Chu Phảng Viện che miệng, nhỏ giọng nức nở. Chuyện cả ngày hôm nay như theo dòng nước mắt nóng hổi, rơi xuống gò má, lại yên tĩnh, vô thanh vô tức. Hồi lâu sau, cô mới hít thở sâu một hơi, trong giọng nói toàn là khiển trách: “Sao anh nghe lời em thế, hả?”

Cô thở mấy hơi: “Em hỏi anh sao lại nghe lời em vậy. Không phải anh ghét em lắm sao? Không phải là không muốn gặp em sao? Anh có biết giờ là em đang gọi điện thoại cho anh không? Có biết hay không?”

Đối phương cũng chỉ có một một trả lời tránh nặng tìm nhẹ: “Anh biết.”

Dường như là ngàn vạn khí lực đều nện vào cục bông, mềm mại, chẳng hề vang tiếng, thậm chí cũng không khiến bàn tay cô đau.

Dường như tất cả khí lực trong cơ thể đều bị đánh tan, Chu Phảng Viện xì hơi, không biết trước đó cô đang cùng ai phân cao thấp, nhưng giờ lại chỉ cảm thấy rã rời và thư giãn. Giọng của cô nhẹ như sắp nghe không được: “Em tìm thấy cách giải trừ hôn ước rồi, sẽ xong nhanh thôi.”

Chất giọng ôn hòa rốt cục có một thoáng khựng lại không dễ dàng phát giác: “Là sao em?”

“Không sao ạ.” cơ hồ cô không nghĩ ngợi trả lời, giọng cứng nhắc, “Ý em là, anh phẫu thuật thành công nhé.”