Quý Ngài Ngang Ngược

Chương 40: Cái nhìn thoáng qua



Đèn hoa mới lên.

Trong khu cư xá thanh tịch, có đôi vợ chồng trẻ tản bộ dắt tay nhau về nhà, có cậu học sinh trung học đi một mình cắm mặt vào màn hình điện thoại di động vừa đi vừa bấm, cũng có dân đi làm bận rộn trong thành phố này.



Phó Vi và Kỳ Tự bị cuốn vào trong con đường đó, cứ như chỉ là một cặp đôi không có gì nổi bật.

Phó Vi để tay trong túi, hơi cúi đầu đi, ánh mắt nhìn từng bước chân chậm rãi trên lối đi bộ.

Hồi lâu, cứ yên ắng tĩnh lặng cùng nhau đi một đoạn đường như thế.

Hoặc nói, trước kia cũng ít thế này. Họ không thường cùng đi bộ với nhau, khi cùng đường, cũng đều là Kỳ Tự đi phía trước, dáng đi khí vũ hiên ngang, lại luôn để lộ ra mấy phần ý vị bôn ba, bình thường đều là có chuyện nên vội vã.

Sóng vai mà đi giống vậy, chậm rãi bước đi, là lần đầu tiên trong đời.

Phó Vi tiễn Kỳ Tự đến cửa nhà để xe, phất phất tay với anh.

Đối phương xoay người, nhìn đồng hồ, mặc dù vẫn đầy tính công chuyện như cũ, ngữ khí lại ôn hòa hơn thường ngày một chút: “Ngày mai sẽ ghi tập cuối của chương trình tài chính và kinh tế, anh phải có người đi cùng. Nếu như tối nay em không cần chăm sóc sinh vật giống cái còn kém Vivian về khoản tự sinh hoạt đó, thì hi vọng em sẽ dành thời gian thu dọn hành lý đơn giản, ngày mai cùng anh tới thành phố C.”

Rất lâu rồi không nghe thấy anh chia sẻ cách gọi người khác kỳ quặc anh thường dùng, Phó Vi mất mấy chục giây mới phản ứng được, sinh vật giống cái đáng buồn đó, chính là chỉ bạn cùng phòng của cô, tiểu thư Chu Phảng Viện. Cô vừa bực vừa buồn cười nghĩ về một từ  mà anh dùng ——gì gọi là dành thời gian?

Nghĩ vậy, cô cười êm ái: “Vậy nếu em không may không rảnh thì sao?”

“Anh có thể làm thay.” Nói như đương nhiên.

Dù sao, cũng không phải lần đầu.

Dù sao lúc cô đi cũng vội vàng, cũng chỉ đơn giản đóng gói mấy thứ đồ ăn mặc thường dùng, quần áo của cô ở nhà và đồ dùng thường ngày còn nhiều, nhiều lắm.

Phó Vi cười ra tiếng: “Không cần anh làm thay em. Nếu như em không đoán sai, lần này đi thì tính chất gọi là đi công tác, thân phận của em là trợ lý của anh. Không có cấp trên nào lại chủ động xin thu dọn hành lý cho cấp dưới cả.”

Kỳ Tự nhẹ nhàng bĩu môi, lui lại một bước có ý rời đi, bóng hình dần dần lẩn  khuất vào trong nhà để xe u ám: “Anh không có vấn đề.” Anh vươn tay, vuốt vuốt tóc Phó Vi, “Anh chờ em, cô trợ lý của anh.”

※※※

Hồ Thiên Linh với màu nước sâu lẳng lặng chảy trong đêm xuân, nơi tâm sóng ánh trăng rạng rỡ, trong trẻo ôn hòa.

Tống Tử Khuyết là người phụ trách lái xe, lúc lái xe vào khu biệt thự thì anh có giảm tốc độ xe chậm lại, ánh mắt nhìn chuyên chú vào con đường phía trước, không hề có tâm trạng nói chuyện phiếm. Điều này Giản Tố ngồi phía sau là người luôn nhiệt tình hay nói cũng có chút xấu hổ.

Mặc dù trước nay bà kiêng kị tuổi thật của mình, cho là mình cứ trẻ mãi, nhưng trước mặt đồng bạn công việc, hoặc nhiều hoặc ít bà vẫn duy trì sự thận trọng của trưởng bối. Bà nhẹ nhàng thể hiện sự cảm ơn với Tống Tử Khuyết: “Có cậu thật sự là tốt quá, Tiểu Tống. Nhờ có cậu đưa tôi về.”

“Có gì đâu ạ.” Tống Tử Khuyết lễ phép gật đầu, “Chuyện nhỏ mà, cô Giản nói quá lời.”

Trong giới phần lớn mọi người gọi bà bằng tên tiếng Anh, mặc dù cũng sẽ gọi bà là cô Giản, nhưng đây chẳng qua là một cách gọi mà bà kiên trì muốn thế, nhưng đa số người gọi bà như vậy trong giọng nói đều sẽ không có nhiều nghiêm túc. Nhưng anh trai trẻ này lại cứ một mực tôn trọng yêu cầu của bà, gọi bà là cô Giản, chân thành trong giọng nói lần nào cũng khiến bà kinh ngạc.

Một cậu trai khắc kỷ phụng lễ đến vậy, gia thế thu nhập tướng mạo cũng không tệ, nhân phẩm càng không cần bàn… Giản Tố cảm khái: “Ôi, thời buổi này hình như bất luận là về công việc hay sinh hoạt thì người trẻ mà nghiêm túc làm việc như cậu hiếm thấy lắm. Cũng không biết cô cháu gái kia của tôi làm sao mà lại không có tiến triển đây? Thật là tiếc quá. Có cơ hội, có thể để các hai đứa tiếp xúc nhau nhiều hơn một chút…”

Hồi trước bà có giới thiệu, tin tức phản hồi tuy nói không gặp nhau nhiều thêm, nhưng thái độ hai phe cũng chưa có gì đáng ngại, theo lý thuyết thì sau khi tiếp xúc nhau mấy lần, cũng nên có tin tức mới. Nhưng lần này bà đi tham gia diễn đàn giao lưu thời trang Trung-Pháp, bản thân mình cũng tán gẫu với Tống Tử Khuyết không ít, sao lại ít thấy nhắc đến chuyện này nhỉ?

Thật thật kỳ quái, hôm nào lại an bài thêm một lần vậy. Người bà nhắm, tất nhiên là không có tệ.

Giản Tố vẫn chưa nói xong, Tống Tử Khuyết đã chen lời: “Là rẽ ngoặt ở chỗ này sao ạ?”

“ờ… Đúng.” Giản Tố kịp phản ứng, thò đầu phân biệt đường, mới gật đầu, bị quấy rầy như thế, bà quên hết lời toan nói, hóa thành tiếng cười nhẹ nhàng tán dương, “Ôi, thật sự là nhờ có cậu. Chỗ này đường không dễ đi, rất là nhiều người lái xe toàn phải đi vòng vo. Không nghĩ ra sao tiêu chuẩn nghiệp vụ của Tiểu Tống cậu cao, mà chuyện đi đường cũng là hạng nhất nữa.”

Lúc đầu chính là một câu trêu ghẹo, Giản Tố cười ha ha, trong mắt Tống Tử Khuyết thoáng qua một sự xấu hổ dễ dàng phát hiện, tẻ nhạt cười hai tiếng.

Bỗng nhiên, một chiếc xe gắn máy phía trước đánh lái dưới lớn đèn, tiếng môtơ ù ù, từ đằng xa mạnh mẽ đâm tới. Tia sáng mạnh đâm vào khiến người ta mở mắt không ra, Tống Tử Khuyết mạo hiểm đánh tay lái về phía bên trái, mới có thể sượt qua chiếc xe chạy nhanh cực kì kia.

Lái xe là một người đàn ông đội mũ bảo hiểm, mặc áo jacket màu đen, không thấy rõ mặt. Phía sau chỗ ngồi có một người phụ nữ trung niên dạng chân ngồi, bởi không có đeo mũ bảo hiểm nên miễn cưỡng có thể nhìn rõ được mặt. Kiểu tóc đơn giản, không làm xoăn gì, khuôn mặt mang theo vẻ tang thương, quần dài ka-ki đơn giản mộc mạc, lộ ra khung xương người nhỏ yếu, chợt lóe lên trong gương sau.

Ánh mắt Tống Tử Khuyết đảo qua kính chiếu hậu, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.

“Sao lại có cái giống người lái xe như vậy!” Giản Tố vừa rồi hiển nhiên cũng giật nảy mình, vuốt lồng ng.ực kinh hô một tiếng. Bên trong khu biệt thự ít có xe gắn máy, ngay cả mấy anh shipper cũng sẽ bị bảo vệ ngăn ở cửa tiểu khu, càng không cần phải nói tới chuyện hơn nửa đêm trên đường còn dám đi nhanh như vậy.

Bà nghe tiếng môtơ xa dần, nghiêng người từ kính sau xe nhìn chiếc xe moto kỳ quái kia biến mất trong tầm mắt, mới lấy lại tinh thần, phát hiện ra Tống Tử Khuyết có điều lạ, nhíu mày: “Tiểu Tống, cậu sao vậy?”

Tống Tử Khuyết bừng tỉnh, mạnh tay để tay lên tay lái, hình như là đang thuyết phục mình, giải thích sơ lược nói: “Không sao ạ, chắc tôi nhìn lầm.”

※※※

Lúc Kỳ Tự về nhà, đèn cả phòng khách và trên cầu thang đã sáng, hiển nhiên là có người làm gì náo động trong phòng ngủ trên lầu hai.

Nhà này chỉ có anh và Phó Vi thường trú, nếu nói đến người thứ ba… Dì Giản đến rồi à?

Anh hơi nhíu nhíu mày, vung tay vắt áo khoác lên giá áo, bước khẽ đi lên.

Giản Tố đang toan xuống lầu, trông thấy anh Kỳ Tự mặt lạnh đối diện, giật nảy mình: “Cái thằng này, về sao không hô lên một tiếng!”

Kỳ Tự không trả lời bà, ánh mắt dời xuống, rơi vào đống giấy lớn tán loạn trong tay bà, ánh mắt hỏi thăm.

“A, cái này à.” Giản Tố chớp mắt cười một tiếng, “Dì Giản ngày mai sẽ phải bay về Pháp, nhân dịp ban tối về mang ít bản thảo ban đầu. Dì đang dọn dẹp một lúc, lập tức đi ngay đây.”

Kỳ Tự nhíu lông mày: “Giờ này gọi xe khó lắm, cần cháu đưa dì đi không?”

Giản Tố ôm giấy, vừa nói vừa đi xuống bậc thang, cười nói: “Không cần, dì có tài xế riêng, ha ha.”

“Tài xế riêng?”

“Chính là cậu phiên dịch bên dì mời đó, Tiểu Tống, cũng coi là người quen của dì.” Bà tỉ mỉ giải thích, muốn gợi lại ký ức của Kỳ Tự, “Còn nhớ không cháu? Chính là cậu lần trước giới thiệu cho Vi Vi đó, cháu cũng đã kiểm định thử, thật sự là tuấn tú lịch sự, bản tính lại tốt. Ôi, tin mắt dì Giản là không sai đâu.”

Kỳ Tự thấp giọng ho khan một tiếng.

Giản Tố ngồi xuống trên ghế sa lon trong phòng khách, vứt hết bản thảo lên trên bàn trà, lúc này mới thở dài một hơi, bỗng nhiên nhíu mày lại: “Ài, sao một mình cháu về? Vi Vi đâu?”

“…” anh Kỳ bị đâm dao thứ hai lạnh lùng đưa ánh mắt dời ra gốc lan khô héo trong góc phòng khách.

“Ôi… lần trước cháu để bà già như dì ra trận dọa Vi Vi về nhà, kết quả vẫn không giải quyết được à?” Giản Tố lập tức thay đổi vẻ mặt khiển trách, “Dì nói cháu này, rốt cuộc là có chuyện gì, sao không chịu nói rõ với dì Giản. Lâu vậy rồi không thấy cháu hành động gì, chẳng lẽ thật sự là khiến nội bộ gia đình phân tán à?”

Nội bộ gia đình phân tán? Anh không bao giờ cho phép.

“Không ạ.” Anh Kỳ dùng ngòi bút làm vũ khí ho khan một cái, mặt không đổi sắc nói láo, “Em ấy đi công tác mà thôi.”

“Dì bảo, không có việc gì lại đưa em gái đi nơi khác!” Dì Giản giận dữ gõ gõ đầu anh, khiển trách, “Cháu đúng là đứa thích giày vò, tuy nói trong công việc, thì chuyên nghiệp là tốt, nhưng có thể đừng chèn ép em gái cháu như thế được không không phải?”

“…” anh Kỳ rốt cục không còn ngồi chờ chết, yên lặng nhận hết lời vị trưởng bối này răn dạy trong chốc lát, tùy tính đứng lên đi về chỗ tủ lạnh nghiêm túc lấy ra một quả táo, một tay để ở trong túi, chẳng thèm để ý tới Giản Tố mà đi vào phòng bếp, “Cháu không cho rằng cháu sắp xếp như vậy là có bất kỳ sai lầm gì ạ.”

Giản Tố bị anh thái độ của cà lơ phất phơ chọc giận không vừa, nhìn bóng lưng anh tuấn của anh từ phòng khách rẽ đi ngang qua toan lên lầu, đang muốn mắng thêm hai câu. Kỳ Tự lại đột nhiên quay lại, hình như là đột nhiên nhớ ra cái gì đó, thuận miệng hỏi: “Sao anh ta phải đưa dì về?”

“Ai?” Giản Tố nhíu mày.

“Cái anh chàng tuấn tú lịch sự tốt bụng kia kìa.”

“Ôi, người ta muốn đi sang chỗ bên cạnh đây tìm bạn, tiện đường nên tới dì tới.”

Kỳ Tự nghĩ, ồ một tiếng: “Ừm, về sau đối tượng hẹn hò liên quan tới Phó Vi, dì có thể không cần quan tâm nữa.”

Dùng cái giọng gì để nói chuyện với trưởng bối thế? Giản Tố giận tái đi: “Cháu có ai tốt hơn?”

Kỳ Tự khẽ giật mình, ngừng lại một hồi, mới cong bờ môi mỏng: “Cháu có chứ, đối tượng hoàn mỹ vô khuyết luôn.”