1
Tôi nghỉ việc ở Thượng Hải và trở về quê. Vừa bước vào cửa, tôi liền thấy mẹ đi ra từ bếp, trên tay bưng một đĩa cá hồi, ánh mắt ngạc nhiên quay sang nhìn tôi.
“Tinh Nhiễm, sao con lại về? Con được nghỉ phép à?”
Tôi mệt mỏi thở dài, đặt hành lý vào góc sau ghế sô pha.
“Con nghỉ việc rồi, muốn đổi sang một công ty khác.”
“Ồ, vậy ở nhà nghỉ ngơi vài ngày đi. Con gái ấy mà, làm gì cũng vậy thôi, dù sao sau này Tiểu Phó cũng nuôi con.”
Mẹ tôi hờ hững đáp, rồi tiện tay đưa đĩa cá hồi cho tôi.
“Đem ra đặt lên bàn ăn đi.”
Tôi và Phó Yến Châu đã chia tay rồi. Tôi há miệng định nói gì đó, nhưng không biết phải giải thích thế nào.
Ba mẹ tôi từ trước đến nay đều trọng nam khinh nữ, đặc biệt là mẹ. Từ nhỏ đến lớn, bà chưa bao giờ đối xử tốt với tôi. Tôi học giỏi, bà nói con gái học hành cũng chẳng để làm gì, dù sao cũng phải lấy chồng.
Tôi tìm được một công việc khá ổn, nhưng sợ bà bắt tôi gửi tiền về nhà, nên nói dối rằng lương chỉ có ba nghìn một tháng, chỉ đủ nuôi bản thân.
Lúc đầu, bà mắng tôi một trận, nhưng rất nhanh lại trở nên đắc ý:
“Thấy chưa, mẹ đã bảo rồi, con gái học nhiều cũng vô ích, tìm việc vẫn không bằng đàn ông. Anh trai con học cao đẳng thôi mà sửa xe ở huyện cũng kiếm hơn bốn nghìn một tháng đấy!”
Chỉ đến khi tôi yêu Phó Yến Châu, thái độ của bà mới có chút khách khí hơn.
Phó Yến Châu là người Thượng Hải, có nhà có xe, trong mắt mẹ tôi chính là “con rùa vàng” hiếm có. Nếu biết hai chúng tôi đã chia tay, chắc chắn bà sẽ lải nhải không dứt.
Tôi không nói gì, ngoan ngoãn nhận lấy đĩa cá đặt lên bàn ăn. Mẹ vẫn tiếp tục lải nhải:
“Đây là món bố con dậy sớm đi chợ tận huyện mua về đấy, hai trăm tệ một cân, đắt lắm!”
“Chị dâu con rất thích ăn món này. Cháu trai của mẹ đúng là quý tử, toàn ăn những thứ cao sang, nào là sashimi, nào là thịt bò sống gì đấy, mẹ còn không biết tên. Tóm lại toàn chọn đồ ngon mà ăn, thằng bé này đúng là có số hưởng mà.”
“Chị dâu thích ă.n t.h.ị.t sống á?”
Tôi tròn mắt kinh ngạc.
“Mẹ, phụ nữ mang thai không thể ăn đồ sống đâu, trong thịt sống có ký sinh trùng đấy!”
2
Khi tôi nói câu này, chị dâu vừa hay chống bụng bầu bước xuống cầu thang.
Chị đã mang thai bảy tháng, gò má hóp lại nhưng bụng lại to một cách bất thường.
“Ký sinh trùng?”
Chị dâu cười khẩy, trợn mắt nhìn tôi.
“Thịt đắt tiền thế này mà cũng có ký sinh trùng sao? Đặng Tinh Nhiễm, có phải em tiếc không muốn cho chị ăn đồ ngon không?”
Tôi và chị dâu vốn không có mâu thuẫn gì nhưng chị ấy vẫn luôn có thành kiến với tôi.
Lúc chị kết hôn với anh trai tôi, tôi tặng ba nghìn tệ tiền mừng, nhưng chị lại ám chỉ rằng số tiền đó quá ít.
“Còn làm việc ở thành phố lớn cơ đấy, cô gái ở làng mình, Phương Mẫn, làm ở Hàng Châu mà đám cưới em trai cô ta còn mừng hẳn mười nghìn tệ!”
Mẹ tôi vội giải thích: “Tinh Nhiễm lương không cao, chỉ kiếm được ba nghìn một tháng thôi. Còn Phương Mẫn thì khác, cô ấy lấy chồng sớm, chồng lại giàu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/quy-nhi/1.html.]
Chị dâu tất nhiên không tin, chị ấy nghĩ rằng tốt nghiệp đại học, làm việc ở Thượng Hải, tháng nào cũng dễ dàng kiếm mười nghìn tệ trở lên.
Sau đó, chị nhiều lần gợi ý tôi mua đồ giúp, nhưng mỗi lần nhờ mua xong lại không chịu trả tiền. Tôi mắc bẫy một lần, lần sau liền từ chối.
Cũng từ đó, mâu thuẫn giữa hai chúng tôi bắt đầu.
Chị dâu chống bụng từ từ đi xuống ngồi xuống bàn ăn, rồi như cố ý khiêu khích, gắp một miếng cá hồi thật lớn nhét thẳng vào miệng.
“Cá đắt thế này, chị cũng tiếc chứ, nhưng không còn cách nào, con trai chị muốn ăn mà!”
“Thằng bé này đúng là kén chọn, không phải đồ ngon thì không chịu, nào là cá hồi, nào là bò sống, sashimi, thứ nào cũng đắt đỏ, nó ăn mà vui lắm đấy.”
Chị vừa nhét từng miếng cá hồi vào miệng, mẹ tôi lại ân cần gắp thêm cho chị.
“Doanh Doanh, thích ăn thì cứ ăn nhiều vào. Mai để bố con đi mua nữa, khổ ai cũng được, nhưng không thể để cháu trai của mẹ chịu khổ được.”
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Cá hồi đắt đỏ, bố mẹ tôi tiếc tiền nên không nấu thêm món nào khác.
Trên bàn ngoài đĩa cá hồi ra thi chỉ có một đĩa rau xanh và một đĩa củ cải, đều là rau củ tự trồng trong vườn.
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bụng chị dâu, lòng ngổn ngang suy nghĩ.
3
Tôi bẩm sinh có âm dương nhãn, từ nhỏ đã có thể nhìn thấy những thứ không sạch sẽ.
Hồi bé, tôi thường xuyên nhìn thấy ma quỷ, nhưng mỗi khi kể với người lớn, kết quả chỉ là bị đánh đònmột trận. Mẹ tôi cầm chổi quất thẳng vào người tôi, vừa đánh vừa mắng:
“Con nói chuyện xui xẻo như vậy làm gì hả!”
Từ đó tôi không dám nhắc đến chuyện này nữa.
Sau này, ông nội tôi đeo cho tôi một chiếc vòng tay đỏ. Những oan hồn đó thấy tôi liền né tránh từ xa, không còn quấy rối tôi nữa.
Dần dần tôi cũng bớt sợ hãi.
Nhưng bây giờ, tôi rõ ràng nhìn thấy trên bụng chị dâu có một làn khí đen quấn chặt lấy.
Tôi biết đó là tử khí.
Thông thường, những người mắc bệnh nặng không chữa trị, hoặc người già sức tàn lực kiệt, trên người sẽ có một luồng tử khí mơ hồ. Ở quê, nếu có ông bà lớn tuổi đến gần trẻ con mà khiến đứa trẻ khóc thét không ngừng, mọi người sẽ nói:
“Chắc là không sống được bao lâu nữa.”
Bởi vì trẻ nhỏ nhạy cảm với loại khí tức này, nhưng khi trưởng thành, linh thức không còn nhạy bén như trước, sẽ không cảm nhận được nó nữa.
Còn lúc này, tử khí trên bụng chị dâu giống như một làn sương mờ che phủ vùng bụng dưới của chị ấy.
Đứa trẻ trong bụng e là không thể sống sót.
Tôi bắt đầu lo lắng.
“Chị dâu, chị đã đi khám thai chưa?”
“Thịt sống có ký sinh trùng đấy, chị nên đến bệnh viện kiểm tra kỹ một chút đi.”
Vừa dứt lời, sắc mặt chị dâu lập tức thay đổi. Chị ném thẳng đôi đũa xuống bàn, giọng nghẹn ngào:
“Tôi chỉ ăn một đĩa cá hồi nhà cô, mà cô lại nguyền rủa tôi như vậy à?”
“Đặng Tinh Nhiễm, đó là cháu ruột của cô đấy! Cô mong tôi bị nhiễm ký sinh trùng, mong cháu cô xảy ra chuyện đúng không?”
Ba mẹ tôi cũng tối sầm mặt lại.