“Sáu tháng trước chị dâu con đã đi siêu âm 4D rồi, bác sĩ bảo đứa bé hoàn toàn khỏe mạnh, không cần con lo chuyện bao đồng!”
“Nhưng cũng đã hai tháng rồi, nên đi kiểm tra lại—”
4
“Đặng Tinh Nhiễm!”
Anh trai tôi trừng mắt nhìn tôi, giận dữ quát lên.
“Em bị làm sao vậy? Bác sĩ đã nói rồi, sau siêu âm 4D thường sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng. Em cứ khăng khăng bắt bọn anh đi kiểm tra, rốt cuộc em có ý đồ gì?”
“Ý đồ gì à? Nó chính là không muốn thấy tôi sống tốt, cố tình nguyền rủa con anh đấy!”
“Ai mà rảnh rỗi tự dưng kéo cả nhà đi bệnh viện chứ? Nếu để người trong làng nhìn thấy, họ sẽ bàn tán ra sao? Chắc chắn họ sẽ nói con trai chúng ta có vấn đề!”
Chị dâu bật khóc, anh tôi giận dữ đập mạnh xuống bàn.
“Đặng Tinh Nhiễm! Mau xin lỗi chị dâu đi!”
“Tôi không mong tiểu thư thành phố như cô xin lỗi đâu! Bình thường cô ghét tôi đã đành, nhưng đứa bé thì có tội gì? Nó mang dòng m.á.u nhà họ Đặng đấy!”
“Đặng Tinh Diệu, nhìn lại em gái anh đi! Ngay trước mặt cả nhà mà nó còn nói chuyện xỉa xói tôi như vậy, sau lưng không biết nó còn bắt nạt tôi ra sao nữa! Trước đây anh còn không tin tôi!”
Chị dâu khóc càng lúc càng lớn.
Làn tử khí quấn quanh bụng chị ấy bỗng cuộn lên dữ dội, từ màu xám đậm chuyển thành màu đen kịt.
Tôi lo lắng đến mức trán đổ đầy mồ hôi, vội vàng nắm lấy tay chị dâu.
“Hơn bảy tháng rồi, rất dễ bị dây rốn quấn cổ! Mau đi bệnh viện ngay đi!”
Nghe vậy, chị dâu lập tức nổi điên, vừa đập bàn vừa khóc lóc, quét sạch đồ ăn trên bàn xuống đất.
“Trời ơi, mọi người nghe thấy chưa! Nó trù con tôi bị dây rốn quấn cổ!”
“Trên đời sao lại có đứa em chồng ác độc thế này? Chỉ vì tôi ăn một miếng cá hồi đắt tiền mà nó nguyền rủa con tôi như vậy! Đây là do ba mẹ chồng tự nguyện mua cho tôi, đâu có tiêu một đồng nào của cô!”
Vừa khóc, chị dâu vừa ôm bụng, miệng không ngừng rên rỉ:
“Ôi chao, đau bụng quá! Ôi, con ơi, con cũng đang đạp mẹ này, con cũng tức giận đúng không?”
“Đây chính là cô ruột của con đấy! Nhìn xem cô ấy bắt nạt con thế nào! Con phải nhớ kỹ chuyện này!”
5
Chị dâu khóc lóc ầm ĩ khiến ba mẹ tôi hoảng loạn.
Ba vội vàng đi lấy khăn giấy và ly nước, còn mẹ thì lao tới, luống cuống vỗ lưng chị dâu giúp chị ấy dễ thở hơn.
Anh trai tôi tức đến mức mặt mày u ám.
“Đặng Tinh Nhiễm, em quá đáng lắm rồi!”
“Có ai làm em gái như em không hả?!”
Chị dâu ôm bụng, ngồi trên ghế khóc thút thít, hơi thở nặng nề, còn làn tử khí quanh bụng chị ấy ngày càng đậm đặc, đen kịt như muốn nhỏ giọt xuống.
Mặc dù anh trai và chị dâu đúng là hai kẻ ngu ngốc, nhưng đứa bé vẫn là vô tội. Tôi không thể nhẫn tâm nhìn một sinh linh bé nhỏ cứ thế mất đi.
“Anh! Không kịp nữa rồi! Mau đưa chị dâu đến bệnh viện ngay đi!”
Y học bây giờ tiên tiến, thai nhi hơn bảy tháng nếu được mổ bắt ra và đặt trong lồng ấp, vẫn có cơ hội sống rất cao!
“CÚT! Cút khỏi nhà tao ngay!”
Anh trai tôi đẩy mạnh tôi một cái, sau đó quay lại nhìn thấy hành lý của tôi đặt cạnh ghế sô pha, liền xách lên ném thẳng ra cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
“Đặng Tinh Nhiễm, từ nay về sau đừng bao giờ quay lại đây nữa!”
Không ai tin tôi.
Tôi hoảng hốt bám chặt lấy cánh cửa, gào lên:
“Em nhìn thấy rồi!”
“Em thấy rõ tử khí trên bụng chị ấy! Mọi người hãy tin em đi!”
Sau khi tôi hét lên, căn nhà bỗng trở nên im ắng đến đáng sợ.
Ngay cả chị dâu cũng ngừng khóc, kinh ngạc há miệng, trông vô cùng sững sờ.
Chị ấy vốn là người ở làng bên cạnh, chuyện tôi có âm dương nhãn từng gây xôn xao trong mấy ngôi làng lân cận suốt một thời gian dài.
Hồi nhỏ, người ta đồn rằng con gái nhà họ Đặng đầu óc có vấn đề, lại còn gian xảo, bịa ra đủ thứ lý do để trốn học.
Hôm nay thì nói nhìn thấy một nữ quỷ, ngày mai lại nói đụng phải một hồn ma già.
Chẳng những không kiêng kỵ gì, mà còn suốt ngày lải nhải về ma quỷ.
Người ta bảo, nhà họ Đặng đúng là gặp xui xẻo, nuôi phải một đứa con như vậy, làm ăn bao năm nay đều lỗ vốn.
Ba mẹ tôi vì chuyện này mà đánh tôi không ít lần.
Bây giờ nghe tôi nhắc lại chuyện cũ, mẹ tôi tức đến tím tái mặt mày, hét lên một tiếng chói tai, lao đến túm lấy tôi lôi vào trong nhà.
“Mày lại nổi loạn rồi đấy hả! Dám bịa ra mấy chuyện xui xẻo này! Để tao xem hôm nay có đánh c.h.ế.t mày không!”
6
Chị dâu ôm chặt ngực, trợn trắng mắt, thở hổn hển.
“Cái gì mà c.h.ế.t với quỷ hả?! Cô ta lại dám nguyền rủa con tôi như vậy! Đặng Tinh Diệu, anh nhìn xem nó đi!”
Nói xong, chị lại trợn mắt, toàn thân bỗng co giật, rồi ngã ngửa từ trên ghế xuống đất.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Chị dâu ngất đi khiến cả nhà hoảng loạn, không còn ai để ý đến tôi nữa.
Mọi người vội vã chạy đến đỡ chị ấy dậy, một nhóm người hợp sức khiêng chị lên ghế sô pha
.
Anh trai tôi mắt đỏ hoe, giận dữ quát lên:
“Nếu Doanh Doanh có chuyện gì, Đặng Tinh Nhiễm, tao sẽ lấy mạng mày!”
Tôi cúi đầu, im lặng không nói gì.
Anh trai lớn hơn tôi sáu tuổi, hồi nhỏ cũng đối xử tốt với tôi.
Anh từng mua đồ ăn vặt cho tôi, khi thấy tôi bị bắt nạt cũng sẽ giúp tôi đánh nhau, lúc mẹ mắng tôi, anh cũng đứng ra che chở.
Nhưng mọi thứ thay đổi sau khi anh yêu chị dâu.
Lúc hai người đến Thượng Hải tìm tôi chơi, tôi đưa họ đến một nhà hàng gần công ty ăn cơm.
Khi anh trai định đứng lên thanh toán, chị dâu kéo tay áo anh lại.
“Sao lại để anh trả tiền chứ? Em gái mới là chủ nhà, nó phải mời anh chị chứ!”
“Hơn nữa, nó còn là sinh viên đại học danh tiếng, kiếm tiền chắc chắn nhiều hơn anh!”
Anh trai tôi xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, cúi đầu không nói gì.
Từ đó, chị dâu liên tục nói với anh trai tôi rằng bố mẹ chỉ giả vờ trọng nam khinh nữ, thực ra đối xử với tôi tốt hơn.
Nếu không, tại sao tôi lại được học đại học danh giá, còn anh chỉ học cao đẳng?
Những cô gái khác đi làm xa đều gửi tiền về nhà, trong khi tôi lại không đưa một xu nào.