Quỷ Nhi

Chương 10



Không còn dáng vẻ huênh hoang, kiêu ngạo của ba năm trước.

 

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta.

 

“Sao lại tìm tôi?”

 

Anh ta há miệng, dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

 

Một lúc lâu sau, anh ta mới khàn giọng hỏi:

 

“Em… có thể cứu anh không?”

 

Tôi bật cười.

 

Cứu?

 

Ba năm trước, anh ta đuổi tôi ra khỏi nhà, bảo tôi “cút đi”, còn nói tôi là đứa vô dụng.

 

Giờ lại tìm đến tôi để cầu cứu?

 

Thật nực cười.

 

“Cứu cái gì?”

 

“Anh bị quỷ ám à?”

 

Anh tôi run lên, sắc mặt trắng bệch, vội vàng gật đầu.

 

“Là… là nó.”

 

“Cái gì?”

 

“Là con quỷ đó, Tinh Nhiễm!”

 

“Là đứa con của anh và chị dâu!”

 

Tôi lập tức cảm thấy hứng thú.

 

“Nó không bị tiêu diệt rồi sao?”

 

“Không… nó vẫn còn sống.”

 

“Ba năm nay, mỗi đêm anh đều mơ thấy nó.”

 

“Nó càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ ràng… Và mỗi lần, nó lại đến gần anh hơn.”

 

Anh ta lảo đảo tiến lên một bước, nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt tuyệt vọng.

 

“Tinh Nhiễm, anh sắp không chịu nổi nữa rồi…”

 

“Anh xin em, chỉ có em mới có thể giúp anh!”

 

Tôi im lặng.

 

Tôi vốn không phải là người tốt.

 

Nhưng nhìn bộ dạng sợ hãi đến phát điên của anh ta…

 

Tôi bỗng dưng muốn chơi một trò vui vẻ.

 

Tôi nhếch môi cười nhẹ.

 

“Được thôi.”

 

“Nhưng lần này, anh phải trả giá.”



 

[Ngoại truyện 2] – Đứa Con Quỷ Dữ

 

Tôi về nhà anh trai.

 

Căn hộ bừa bộn, quần áo vứt lung tung, trên bàn đầy vỏ lon bia và hộp cơm thừa.

 

Không khí ẩm mốc, dường như đã lâu rồi không có ai quét dọn.

 

Anh ta run rẩy khóa cửa lại, kiểm tra chốt cửa ba lần mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Sau đó, anh ta kéo tôi vào phòng ngủ, chỉ vào một bức ảnh gia đình treo trên tường.

 

“Em xem đi!”

 

“Nó… nó đã xuất hiện rồi!”

 

Tôi nhìn bức ảnh.

 

Đó là tấm ảnh cưới của anh ta và chị dâu chụp trước đây.

 

Hai người mặc đồ lễ phục, đứng cười tươi, phía sau là một phông nền rực rỡ.

 

Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra có gì đó sai sai.

 

Bên cạnh họ, có thêm một đứa trẻ.

 

Một đứa trẻ không thuộc về thế giới này.

 

Da dẻ nó tái xanh, hai mắt đen ngòm như hố sâu không đáy.

 

Nó không cười, chỉ chằm chằm nhìn vào tôi, như thể biết tôi đang đứng đây.

 

Tim tôi đập mạnh một nhịp.

 

Tôi chậm rãi quay đầu lại.

 

Phía sau tôi, một đứa bé đang đứng ngay đó.

 

Nó đã đến.

 

(Còn tiếp…)



 

[Ngoại truyện - Hồi Kết] – Kẻ Đến Từ Địa Ngục

 

Nó đang đứng ngay sau lưng tôi.

 

Tôi có thể cảm nhận được hơi thở lạnh ngắt của nó phả vào gáy mình.

 

Bất động.

 

Không quay đầu lại.

 

Không được để nó biết rằng tôi đã nhận ra sự hiện diện của nó.

 

“Tinh Nhiễm…”

 

Anh tôi run lẩy bẩy, giọng nói như nghẹn lại trong cổ họng.

 

“Nó… nó đang nhìn chúng ta…”

 

Tôi vẫn giữ nguyên tư thế, nhàn nhạt hỏi:

 

“Anh nhìn thấy nó à?”

 

Anh ta gật đầu, sắc mặt tái mét.

 

“Mỗi ngày, nó đều đến gần hơn…”

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

“Ban đầu chỉ là trong giấc mơ… nhưng bây giờ, nó đã thực sự xuất hiện.”

 

“Tinh Nhiễm, em thấy nó không? Nó có thật không?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Tôi không trả lời ngay.

 

Bởi vì nếu tôi thừa nhận nó có thật, có nghĩa là tôi đã bước vào trò chơi của nó.

 

Tôi không muốn trở thành con mồi.

 

Nhưng anh tôi quá hoảng loạn, chẳng quan tâm gì nữa.

 

Anh ta nắm lấy vai tôi, siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.

 

“Tinh Nhiễm! Nó ở ngay đó, ngay phía sau em! Nhìn đi! Làm ơn nhìn nó đi!!”

 

Anh ta điên cuồng hét lên.

 

Chính khoảnh khắc đó—

 

Tôi cảm nhận được một bàn tay lạnh như băng, nhẹ nhàng đặt lên vai mình.

 

Nó đã chạm vào tôi.

 

Bị phát hiện rồi.

 

Không còn cách nào khác, tôi chậm rãi quay đầu lại.

 

Và tôi nhìn thấy nó.

 

Một đứa bé trai khoảng ba tuổi.

 

Da nhợt nhạt đến mức gần như trong suốt, toàn thân gầy trơ xương, đôi mắt đen sâu hun hút không thấy đáy.

 

Nó không cười.



 

Nó chỉ lẳng lặng quan sát tôi, giống như một con rắn độc đang chờ đợi thời cơ.

 

Đôi môi mỏng khẽ mấp máy.

 

Nó cất giọng—

 

“Mẹ đâu?”

 

Tôi hít một hơi thật sâu.

 

Không được để lộ sơ hở.

 

Không được để nó biết tôi đang sợ hãi.

 

Tôi bình tĩnh trả lời:

 

“Mẹ mày bỏ mày rồi.”

 

Đôi mắt nó co rút lại.

 

Không có cảm xúc, không có nước mắt, chỉ là trống rỗng.

 

Nhưng tôi biết câu trả lời đó đã đ.â.m thẳng vào linh hồn của nó.

 

Tôi tiếp tục nói, giọng đều đều:

 

“Mày không có nơi nào để đi nữa.”



 

“Ngay cả cha mày cũng không muốn mày.”

Anh tôi run lên như cây sậy trước gió, nhưng tôi chẳng quan tâm.

 

Giờ đây, chỉ có tôi và nó.

 

Nó nhìn tôi.

 

Tôi nhìn nó.

 

Trong bóng tối, tôi thấy đôi môi nó dần nhếch lên, tạo thành một nụ cười quỷ dị.

 

“Vậy… thì tao sẽ ở lại với mày.”

 

Cảm giác lạnh buốt lan tràn.

 

Tôi biết nó đang cố gắng nhập vào tôi.

 

Nhưng đúng lúc này—

Tôi rút ra một lá bùa màu vàng, đập thẳng lên trán nó.

 

“Đi về địa ngục đi.”

 

“A——!”

 

Nó hét lên một tiếng chói tai, cả cơ thể co rút lại như bị thiêu đốt.

 

Không để nó có cơ hội phản kháng, tôi ném thêm một nắm tro bùa đã chuẩn bị sẵn, tạo thành một vòng tròn phong ấn.

 

“Ngũ Lôi Oanh Đỉnh!”

 

“Lệnh!”

 

Một tia sáng chói lóa bùng lên giữa căn phòng, cuốn lấy linh hồn nó.

 

Tôi có thể nhìn thấy hình dáng nó bị kéo xuống một vực sâu vô tận, chìm vào bóng tối.

 

Tiếng gào thét tuyệt vọng vang vọng khắp phòng.

 

Cho đến khi—

 

Mọi thứ hoàn toàn yên tĩnh.

 

Tôi thở hắt ra.

 

Xong rồi.

 

Anh tôi ngồi bệt xuống đất, toàn thân run rẩy.

 

Tôi lạnh nhạt liếc nhìn anh ta.

“Nợ cũ tôi đã đòi xong.”

 

“Từ giờ trở đi, anh không còn nợ tôi, tôi cũng không còn liên quan gì đến anh nữa.”

 

“Đừng bao giờ đến tìm tôi nữa.”

Nói xong, tôi rời đi.

 

Bỏ lại anh ta với căn phòng trống rỗng, nơi quỷ dữ vừa bị tiêu diệt.

 

Ba ngày sau.

 

Tôi nhận được tin nhắn từ một số lạ.

 

 

[Chị, mẹ và ba nói chị là kẻ xui xẻo, nhưng em không nghĩ vậy.]

 

[Chị là người duy nhất cứu được anh trai.]

 

[Nhưng chị à…]

 

[Chị chắc chắn… nó đã biến mất rồi chứ?]

 

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

 

Bất giác, tôi rời mắt nhìn ra cửa sổ.

 

Trong bóng tối bên ngoài, có thứ gì đó… đang lặng lẽ quan sát tôi.

 

(HẾT.)