Tôi chỉ biết họ luôn tìm đủ mọi cách điều tra thu nhập của tôi, sợ tôi có tiền.
Nếu tôi có tiền, đương nhiên phải mang về nhà, còn nếu không có tiền, họ lại khinh thường tôi.
Ghen ghét khi bạn có, cười nhạo khi bạn không, chê bạn nghèo, sợ bạn giàu.
Họ chẳng khác gì người xa lạ.
Khóa hành lý bị hỏng do bị ném mạnh, đồ đạc rơi tán loạn trên mặt đất.
Tôi cúi xuống, từng món một nhặt lại.
“Một phần cá hồi thôi thì làm sao đủ cho quỷ thai ăn? Đến nửa đêm, Triệu Doanh chắc chắn sẽ dậy kiếm thịt sống. Ăn liên tục ba ngày, cái mạng này của chị ấy cũng coi như xong.”
“Mày còn dám nói nhảm nữa!”
Anh tôi tức điên, định lao đến, nhưng tôi đã nhanh chóng xách hành lý chạy mất.
Sau lưng, người trong làng túm tụm bàn tán.
“Có phải là Tinh Nhiễm không? Sao mới về nhà đã bị đuổi đi rồi?”
“Bị ba mẹ nó tống ra ngoài đấy! Lúc nãy nhà họ cãi nhau to lắm, tôi cũng nghe thấy. Nghe nói con bé đó tức giận vì ba mẹ mua cá hồi cho chị dâu, thế là làm loạn cả lên.”
“Cá hồi á? Đắt lắm à? Cái gì? Hơn hai trăm tệ một cân? Chà, nhà họ Đặng đúng là chịu chi thật.”
“Nếu là tôi, tôi cũng làm loạn lên. Trước đây con bé đó chỉ lén ăn một cái đùi gà thôi mà bị mẹ nó rượt cả nửa làng, chửi là phá hoại đồ ăn ngon!”
“Chứ còn gì nữa! Đùi gà phải để cho đàn ông ăn, cho nó ăn chẳng phải là lãng phí sao?”
“Làm em dâu, trong nhà ăn gì đến lượt nó quản chắc? Nó đúng là không hiểu chuyện! Nếu biết điều, cứ nịnh nọt chị dâu đi, sau này còn có cửa quay về nhà.”
10
Chưa đầy một tiếng sau, cả làng đều biết chuyện tôi bị đuổi ra khỏi nhà.
Tôi kéo vali, đi về căn nhà cũ dưới chân núi.
Đây từng là nơi ông nội tôi sống trước khi mất.
Ngôi nhà gỗ cũ kỹ, mái hiên đầy mạng nhện, cửa sổ chấn song dán một lớp nhựa trong suốt, gió lùa bốn phía.
May mà thời tiết vẫn chưa quá lạnh, chỉ cần dọn dẹp một chút là có thể ở tạm.
Trước cửa có một cái giếng nước. Tôi lấy khăn từ trong túi ra, múc nước rồi lau dọn sơ qua căn nhà, dọn sạch giường, sau đó cúi xuống lôi từ dưới gầm giường ra một chiếc hộp sắt đã hoen gỉ.
Mở hộp ra, bên trong có một quyển sách cũ vàng ố, trên bìa viết bốn chữ lớn:
“Giấy thông âm dương”.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tốt rồi, nó vẫn còn đây.
Lần này tôi trở về chính là vì quyển sách này.
Trước khi mất, ông nội tôi là một thợ làm đồ mã (giấy tiền vàng bạc, người giấy).
Không chỉ biết làm hình nhân giấy, ông còn hiểu biết về thuật âm dương, danh tiếng cũng có chút vang xa trong mấy vùng lân cận.
Nhưng vào mấy năm đặc biệt ấy, ông bị gán cho cái danh “tà đạo mê tín”, cả gia đình đều vội vàng cắt đứt quan hệ với ông.
Ba tôi là con út trong nhà. Từ nhỏ, ông đã phải chịu đủ sự kỳ thị và b.ắ.t nạ.t chỉ vì chuyện của ông nội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/quy-nhi/4.html.]
Ở trường học, bạn bè thường kéo ông lại, ép ông kiểm điểm tư tưởng, hô hào khẩu hiệu chống mê tín phong kiến.
Ông căm hận chuyện của ông nội, cấm tuyệt đối không ai trong nhà được nhắc đến.
Ngay cả việc tôi từ nhỏ đã có âm dương nhãn, chỉ vì một câu “Con nhìn thấy ma”, ông liền bắt đầu ghét bỏ cả tôi.
Ông nội luôn sống một mình ở căn nhà cũ cuối làng, lủi thủi một thân một mình.
Chỉ có tôi là thỉnh thoảng chạy đến chơi với ông.
Tôi kéo một cái ghế, ngồi ngoài cửa lật xem quyển sách cũ.
Người trong làng lảng vảng xung quanh, vừa nhìn vừa thì thầm bàn tán, nước bọt b.ắ.n tung bay trong gió.
“Mẹ của Tinh Nhiễm nãy giờ ngồi trước cổng nhà mà đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân chửi không ngừng, nói sẽ từ mặt nó đấy!”
“Tôi cũng nghe thấy! Chậc, lúc trước con bé đó còn bảo anh trai nó sẽ phải cầu xin rước nó về nhà, đúng là buồn cười c.h.ế.t mất! Nó tưởng mình là ai chứ?”
“Cũng tại nó tự cho mình là người thành phố! Làm việc ở Thượng Hải, tưởng bản thân cao sang lắm hay sao!”
“Cao sang cái gì mà cao sang! Có ba nghìn tệ một tháng thôi! Tôi lên thành phố làm giúp việc cũng kiếm sáu nghìn rồi! Còn bảo là sinh viên đại học, đúng là vô dụng!”
11
Ở làng, cách giải trí đơn giản và thô sơ nhất chính là hóng chuyện.
Một nhóm nhỏ tụ tập dưới chân núi xem tôi, còn đa số thì ở nhà mẹ tôi, miệng nói là khuyên can, nhưng thực chất là bàn tán chuyện nhà tôi cho vui.
“Chị dâu muốn ă.n t.h.ị.t, là em dâu mà không biết ý chạy đi mua ngay? Đứa bé trong bụng nó là cháu ruột của cô ta đấy!”
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
“Nói khó nghe một chút, sau này con gái của cô ta cũng phải mang họ chồng, chỉ có cháu trai mới cùng họ với cô ta. Đứa cháu ruột này còn thân thiết hơn con gái ruột trong tương lai của nó nữa kìa!”
“Đúng thế! Cô ta đúng là quá đáng! Còn dám mạnh miệng bảo anh trai mình sẽ đến đón về? Nó nghĩ mình là tiểu thư danh giá chắc?!”
Dưới sự cổ xúy của những kẻ nhiều chuyện, chị dâu càng nghĩ càng tức, bèn lấy số điện thoại từ anh trai tôi, gọi thẳng cho Phó Yến Châu.
Kể lể tội trạng của tôi.
Nhưng Phó Yến Châu rõ ràng rất mất kiên nhẫn.
“Tôi và Đặng Tinh Nhiễm đã chia tay rồi, đừng làm phiền tôi nữa.”
Chị dâu ngay lập tức phấn khích.
“Cái gì? Chia tay rồi?! Thật hay giả đấy?!”
“Tôi biết mà! Loại phụ nữ như nó làm gì có phúc hưởng giàu sang chứ! Bị đá sớm là chuyện sớm muộn thôi!”
Cúp điện thoại xong, chị ta chợt nhận ra điều gì đó.
“Chả trách nó lại đột nhiên về quê! Có phải ở Thượng Hải không sống nổi nữa, quay về tranh nhà không? Nó đang ở căn nhà cũ của ông nội à?”
Mặt mẹ tôi lập tức sa sầm.
“Không được! Căn nhà đó có cũ nát thế nào thì đất vẫn đáng giá đấy!”
“Con gái mà cũng đòi tranh nhà à?! Nằm mơ đi!”
Cả nhà khí thế hừng hực, định kéo đến chân núi để đuổi tôi khỏi căn nhà của ông nội.
Nhưng vừa đi được nửa đường, chị dâu đột nhiên ôm bụng đau quằn quại, cả nhà không còn cách nào khác, đành phải đưa chị về.