Trên đường về, họ không ngừng chửi rủa, trách tôi đã nguyền rủa chị dâu, làm cháu trai họ bị kích động.
“Con nhãi ranh này! Bình thường chẳng bao giờ về nhà, vừa về là đã muốn tranh giành gia sản, đúng là không biết xấu hổ!”
“Có gan đi kiếm tiền thì không lo, lại cứ muốn bấu víu vào đàn ông! Để người ta chơi chán mấy năm rồi vứt bỏ! Giờ thì hay rồi, chắc cả đời cũng chẳng có ai thèm cưới nữa!”
Mẹ tôi giận đến không nuốt trôi cục tức, đợi chị dâu ngủ xong, lại gọi điện mắng tôi.
Tôi không nói một lời, thẳng tay chặn số.
Mặc dù tôi đã sớm nhìn thấu tất cả, nhưng lần này, cách hành xử của họ đã bóp c.h.ế.t nốt chút tình cảm cuối cùng trong tôi.
12
Nửa đêm, anh tôi tỉnh dậy đi vệ sinh, phát hiện trên giường không có ai.
Ban đầu, anh nghĩ chị dâu đói bụng, xuống lầu ăn gì đó.
Nhưng sau khi bật đèn tìm khắp nhà, thậm chí lật tung cả sân, vẫn không thấy bóng dáng chị đâu.
Ba mẹ tôi cũng bị đánh thức, cả nhà hoảng loạn, vội vàng chia nhau đi tìm khắp làng.
Tìm một lúc vẫn không thấy, mẹ tôi bỗng nhớ ra điều gì đó.
“Có phải Đặng Tinh Nhiễm giấu nó đi không?!”
“Nó có chìa khóa nhà!”
“Con nhãi ranh này! Từ nhỏ đã tâm địa xấu xa, suốt ngày thần thần bí bí, quái dị lắm! Chắc chắn ban ngày bị ức chế, đêm đến sinh lòng ác độc rồi!”
Thế là cả nhà kéo theo mấy người anh em họ, hùng hổ lao thẳng đến căn nhà cũ tìm tôi.
13
Tôi nghe mà cạn lời.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
“Vợ anh là núi vàng núi bạc chắc? Tôi giấu cô ta làm gì?”
Căn nhà cũ chỉ có hai gian, một tầng, phòng ngủ và phòng khách chỉ được ngăn cách bằng một tấm rèm, trong nhà hầu như không có đồ đạc gì, trống huơ trống hoác, nhìn một phát là thấy hết.
Thấy chị dâu không ở đây, sắc mặt anh tôi càng thêm khó coi.
“Ngoài mày ra còn ai vào đây nữa?! Chính mày ôm hận với cô ấy! Mau khai ra, mày đã đưa cô ấy đi đâu?!”
Mẹ tôi lập tức lao tới, giơ tay tát tôi.
“Con nhãi ranh lòng dạ đen tối! Tao đáng lẽ phải bóp c.h.ế.t mày ngay từ lúc mới sinh ra!”
“Nếu cháu tao xảy ra chuyện gì, mày có đền mạng cũng không đủ!”
Tôi bước nhanh sang một bên, nép sau lưng đường bá (anh trai của ba tôi).
Mẹ tôi vồ hụt, lại quay sang quơ tay quơ chân muốn đánh tiếp.
Đang lúc cả nhà ầm ĩ nhất, bà Lan nhà bên cạnh soi đèn pin đi qua.
“Vợ của Tinh Diệu mất tích phải không? Mau lên núi sau mà tìm đi!”
“Nửa đêm tôi dậy đi vệ sinh, nhìn qua cửa sổ thấy nó một mình đi về phía núi sau, miệng cứ lẩm bẩm ‘Đói quá, đói quá’.”
“Mắt nó nhắm chặt, tôi gọi cũng không trả lời.”
Cả làng đồng loạt chấn động.
“A?! Chẳng lẽ là… cái kia? Giống như trên TV nói ấy… mộng du?!”
Đường bá đập đùi cái “đét”.
“Đúng đúng! Chắc chắn là mộng du rồi! Không phải do Tinh Nhiễm giấu đâu! Mọi người còn đứng đó làm gì? Tinh Diệu, mau lên núi tìm người đi!”
“Giữa đêm tối đen thế này, lỡ đâu vợ cậu trượt chân ngã xuống đâu đó thì không đùa được đâu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Biết mình đã hiểu lầm tôi, mẹ tôi lúng túng rụt tay về, nhưng vẫn không quên mắng thêm vài câu.
“Bà Lan còn nhìn thấy mà mày lại không thấy chị dâu chạy lên núi? Không biết giữ lại hả?!”
“Tao biết ngay là mày chẳng có ý tốt mà!”
Anh tôi cũng lườm tôi một cái đầy khinh miệt, sắc mặt tối sầm.
“Thôi, tìm người quan trọng hơn, đừng phí lời với loại người này nữa.”
14
Ngôi làng của chúng tôi nằm trong một thung lũng núi, nói là núi sau, nhưng thực chất là một dãy núi vòng cung kéo dài hàng chục dặm, phạm vi vô cùng rộng lớn.
Đường lên núi vốn đã khó đi, lại còn giữa đêm khuya, vài người cầm đèn pin rải rác bước vào rừng, trông chẳng khác gì vài giọt mực nhỏ xuống đại dương, không làm nổi một gợn sóng.
Tìm được một lúc, ba mẹ tôi cùng vài bác chú quay về làng, gần như gọi cả nửa số thanh niên trai tráng trong làng đến hỗ trợ.
Nhân lúc mọi người không chú ý, tôi lặng lẽ trà trộn vào đám đông.
Tôi biết chị dâu đang ở đâu.
Quỷ thai đói, nó cần ă.n t.h.ị.t sống.
Trong làng, ba của Tiểu Hổ có một mảnh đất nhỏ trên núi sau, nuôi gà thả vườn.
Làng chúng tôi dân số ít, tính tình chất phác, ông ấy chỉ quây gà lại vào chuồng vào ban đêm, thả mấy con ch.ó dữ canh chừng, rồi tự về nhà ngủ.
Chưa bao giờ mất con gà nào.
Với nhiều sinh vật sống như vậy, chị dâu chắc chắn đang ở chuồng gà.
Tôi nhắc khéo dân làng:
“Hình như tôi nghe thấy tiếng chó sủa.”
Trưởng làng chợt ngộ ra.
“Ôi đúng rồi! Bà Lan chẳng phải bảo vợ Tinh Diệu kêu đói bụng sao? Có khi nào cô ta chạy đến chuồng gà không?!”
Có người nhỏ giọng bàn tán.
“Lẽ nào là… đi trộm gà?”
Mẹ tôi lập tức tỏ vẻ khó chịu.
“Anh nói gì đấy?! Ai trộm hả?!
“Doanh Doanh nhà tôi toàn ăn cá hồi hơn hai trăm tệ một cân! Cô ấy mà để mắt đến mấy con gà đó chắc?! Người còn chưa tìm thấy, đừng nói linh tinh!”
“Anh ta cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không có ý đó đâu.”
Người trong làng vội vàng giảng hòa, mẹ tôi cũng không thể nổi nóng thêm, dù sao bà ta vẫn phải nhờ vả họ tìm người.
Thế là cả nhóm đổi hướng, đi về phía chuồng gà.
Ba của Tiểu Hổ cũng có mặt trong đoàn tìm kiếm.
Những con ch.ó trông gà nhận ra ông ấy, thấy ông đến gần, chúng ngoan ngoãn nằm rạp xuống đất, không sủa lung tung.
Ông ấy bước vào chuồng gà xem xét một vòng, rồi quay ra nói:
“Không có ai ở đây cả.”
Mọi người soi đèn pin, lật tung mọi ngóc ngách xung quanh chuồng gà, nhưng không hề tìm thấy chị dâu.
Tôi cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Không đúng…
Quỷ thai đói thì chắc chắn phải ă.n t.h.ị.t sống.
Nếu không ở đây… thì nó còn có thể ở đâu?!