Quỷ Nhi

Chương 7



“Đặng Tinh Nhiễm!”

 

“Tinh Nhiễm! Trước đó chẳng phải mày đã nói rằng cô ấy sẽ dậy lúc nửa đêm để ă.n t.h.ị.t sống sao?!”

 

“Mày chắc chắn biết cách giải quyết! Mau giúp chị dâu đi!”

 

Mẹ tôi cũng vội gật đầu hùa theo.

 

“Đúng đấy! Đây có phải là bị quỷ ám không?!

 

“Chẳng phải ông nội nhà mày từng làm hình nhân giấy, biết thuật âm dương sao?!

 

“Ông ta chắc chắn đã dạy mày rồi! Mau làm phép, đuổi tà cho chị dâu!”

 

Thấy tôi vẫn đứng yên, mẹ tôi lập tức tát mạnh vào tay tôi.



 

“Còn đực mặt ra đó làm gì? Định để cả làng cười vào mặt nhà mình à?!”

 

Ngay cả lúc này, hai người bọn họ vẫn cứ ra lệnh cho tôi, chẳng có chút ý thức nào là đang đi cầu xin người khác.

 

Tôi hừ lạnh một tiếng, lắc đầu.

 

“Không phải mẹ từng nói ông nội làm mấy thứ mê tín phong kiến sao?”

 

“Toàn là trò lừa bịp cả mà, tôi thì có cách gì chứ?”

 

“Còn nữa, mẹ từng bảo căn nhà cũ của ông nội là của anh trai tôi, không liên quan gì đến tôi, tôi không có tư cách ở đó.”

 

“Mọi người yên tâm, vài ngày nữa tôi sẽ rời đi.”

 

18

 

“Ha! Tao biết ngay là mày đang nhắm đến căn nhà cũ mà!”

 

“Còn muốn dùng chuyện này để ép buộc tụi tao nữa chứ? Mơ đi!”

 

“Tinh Diệu, đỡ vợ mày dậy! Chúng ta đi tìm bà Tôn ở làng bên!”

 

Bà Tôn là pháp sư nổi tiếng trong vùng.

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Hồi nhỏ, mỗi khi trẻ con bị sốt, bà ấy sẽ cắm đũa vào nước để “đuổi tà”.

 

Mẹ tôi vốn chẳng tin vào mấy thứ này.

 

Nhưng tận mắt thấy chị dâu nửa đêm mò ra nghĩa địa ăn x.á.c c.h.ế.t, cán cân khoa học của bà ta đã bắt đầu lung lay.

 

Phải có vài người giữ chặt chị dâu để lôi chị ta xuống núi.

 

Ở phía đông, bầu trời đêm chuyển từ đen kịt sang xám nhạt.

 

Tiếng gà gáy vang vọng khắp núi rừng.

 

Nghe thấy tiếng gà, chị dâu bỗng rùng mình, cơ thể ngoan ngoãn để mặc mọi người kéo đi, thần trí cũng dần tỉnh táo lại.

 

Sau khi xuống núi, cả nhà kéo nhau sang làng bên.

 

Đến chiều mới quay lại.

 

Ai nấy đều mặt mày rạng rỡ, đặc biệt là chị dâu, da trắng sáng hẳn lên, trông cứ như thần tiên giáng trần.

 

Cô ta lao thẳng đến căn nhà cũ, mắng xối xả vào mặt tôi.

 

“Đặng Tinh Nhiễm! Mày đúng là không phải con người!”

 

“Bà Tôn chỉ lấy của tụi tao có hai trăm tệ!”

 

“Vậy mà mày còn dám mở mồm đòi nguyên một căn nhà?! Đấy mà là người một nhà à?!”

 

“Mày có biết xấu hổ không hả?!”

 

“Còn nữa! Hôm qua tao bị quỷ ám chẳng phải do mày giở trò gì đó sao? Chính mày đã nguyền rủa tao!”

 

“Bà Tôn nói, thai nhi là linh thiêng nhất! Mày đã trù ẻo nó, nó không vui nên mới gây chuyện!”

 

“Bây giờ, lập tức quỳ xuống xin lỗi con tao!”

 

Chị dâu chống nạnh, ưỡn bụng, phun nước bọt tứ tung.

 

Bên trong bụng cô ta, quỷ thai kia đã có ngũ quan rõ ràng hơn.

 

Mơ hồ có thể nhận ra đó là một bé trai.

 

Nó quay đầu nhìn tôi, hai tay nghịch ngợm kéo kéo dây rốn.

 

Bỗng nhiên, như muốn thị uy, nó há miệng thật to.

 

Trong miệng nó… là vô số hàng răng sắc nhọn như răng cá mập.

 

“Chách!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

.

Quỷ thai dùng sức giật đứt dây rốn, nhét vào miệng, n.h.a.i ngấu nghiến.

 

Tôi giật mình kinh hãi.

 

Mới ngày thứ hai… mà nó đã bắt đầu ă.n t.h.ị.t sống?!

 

Nhanh như vậy sao?!

 

Nếu đến tối nay…

 

Chị dâu sẽ ra tay với anh tôi.

 

Quỷ thai sẽ ưu tiên ă.n t.h.ị.t người có quan hệ huyết thống trước.

 

Trước là anh tôi.

 

Sau đó đến lượt ba mẹ tôi.

 

Không ai trốn thoát được.

 

11

 

Tôi liếc nhìn anh trai mình.

 

“Đặng Tinh Diệu, anh cũng muốn tôi quỳ xuống xin lỗi con trai anh sao?”

 

Anh ta vẫn đang ngước mắt nhìn hai gian nhà cũ, nghe tôi hỏi vậy, ánh mắt chợt xoay chuyển.

 

“Không quỳ cũng được, nhưng làm cô ruột thì phải có quà bồi tội.”

 

“Cô sửa sang lại hai căn nhà này, sau này cho con tôi làm phòng đồ chơi.”

 

“Được thôi.”

 

“Đêm nay một giờ sáng, anh đến đây, tôi lập một bản cam kết cho anh.”

 

“Cô thật sự đồng ý?”

 

“Đừng có giở trò lừa người đấy! Tiền sửa chữa không được ít hơn hai mươi vạn, vật liệu phải dùng loại tốt nhất!”

 

Anh trai và chị dâu tôi nửa tin nửa ngờ, liệt kê một loạt yêu cầu, đến khi cảm thấy hài lòng mới rời đi.

 

“Tao biết ngay nó sẽ xuống nước nịnh bợ tụi mình.”

 

“Nó bị Phó Yến Chu đá rồi, không trông chờ vào nhà mẹ đẻ thì trông chờ vào đâu?”

 

“Đúng thế, đắc tội ai cũng được, nhưng đừng dại mà đắc tội nhà mẹ đẻ. Con ngu này đúng là đầu óc có vấn đề.”

 

Sau khi hai người họ rời đi, tôi lập tức bắt tay vào làm hình nhân giấy.

 

Con quỷ thai này còn đáng sợ hơn tôi tưởng.

 

Nếu để nó ăn hết cả nhà tôi, đến khi đủ mạnh, nó sẽ bắt đầu ăn mòn cơ thể chị dâu từ trong ra ngoài, từng chút từng chút một.

 

Sau cùng, nó sẽ moi sạch nội tạng, chỉ giữ lại lớp da ngoài để hoạt động, đến mức ngay cả âm dương nhãn cũng không thể phát hiện ra.

 

Công hay tư, tôi đều không thể khoanh tay đứng nhìn.

 

Tôi làm hai hình nhân giấy, một lớn một nhỏ.

 

Trên hình nhân lớn, tôi dùng bút chu sa viết lên đó ngày sinh tháng đẻ của chính mình.

 

Sau đó, tôi chích đầu ngón tay, nhỏ một giọt m.á.u lên, rồi rút một sợi tóc, quấn quanh hình nhân giấy.

 

Làm xong hình nhân nhỏ, tôi do dự một lúc, rồi nhấc bút lông, chấm thêm hai con ngươi cho nó.

 

Gần như ngay khi hai chấm đen rơi xuống, tôi cảm giác nhiệt độ trong phòng đột ngột hạ thấp vài độ.

 

“Hình nhân giấy vẽ mắt không được chấm đồng tử.

Nếu không mời Diêm Vương, e rằng quỷ cũng sẽ đến.”

 

Đây là quy tắc của nghề làm hình nhân giấy.

 

Không được vẽ mắt cho hình nhân.

 

Bởi vì mắt là nơi tụ hội linh hồn và thần thái của con người.

 

Một khi chấm mắt, tức là mở mắt, sẽ dẫn dụ những cô hồn dã quỷ tưởng rằng đây là một cơ thể thích hợp để nhập vào.

 

Thường thì điều này rất dễ thu hút ác quỷ đi tìm thế thân.

 

Nhưng lúc này, chính xác là tôi đang cần một con quỷ như vậy.

 

20

 

Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, lúc này đã gần mười giờ tối.

 

Tôi đặt hình nhân giấy nhỏ vào trong tủ, giấu hình nhân lớn dưới gầm giường, rồi đảo mắt nhìn quanh phòng.

 

Nghĩ một lát, tôi leo lên xà nhà.