Quỷ Nhi

Chương 8



Căn nhà cũ này là kiểu nhà gỗ cổ xưa, giữa trần nhà có một xà ngang to.

 

Tôi leo lên trên, giơ tay đập vỡ bóng đèn huỳnh quang đang treo trên trần.

 

Bây giờ trong phòng chỉ còn một cây đèn đứng góc tường, ánh sáng mờ mịt ảm đạm, tựa như có một lớp sương mỏng lơ lửng trong không khí.

 

Nếu không nhìn kỹ, người ta sẽ không phát hiện ra tôi.

 

Tôi ẩn nấp xong xuôi, lấy điện thoại ra chơi mấy ván game.

 

Bỗng nhiên, một tiếng gào thảm thiết vang lên ngoài cửa.

 

“Tinh Nhiễm! Cứu mạng—— Tinh Nhiễm——”

 

Tôi lập tức tập trung tinh thần, ngồi thẳng dậy.

 

Nhanh hơn tôi dự đoán rồi đấy.

 

“Rầm! Rầm! Rầm!”

 

“Đặng Tinh Nhiễm! Mở cửa mau! Tinh Nhiễm, cứu bọn tao với!”

 

Cửa phòng bị phá tung, ba người bố, mẹ và anh trai tôi cùng lúc ngã nhào vào trong, chồng chất lên nhau như bánh kẹp.

Anh tôi bị đè dưới cùng, miệng không ngừng rên rỉ kêu đau.

 

Bố tôi vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ, phần lưng bị xé rách nham nhở, từng sợi vải bay phấp phới theo gió, trông chẳng khác gì một dải cờ vải rách nát.

 

Mẹ tôi vừa khóc vừa lăn vào trong, chống tay xuống đất bò tới mấy bước.

 

“Đặng Tinh Nhiễm! Mau ra cứu người đi!

 

“Vợ của Tinh Diệu điên rồi! Nửa đêm c.ắ.n một miếng to trên người anh con!

 

“Con không thể trơ mắt nhìn anh con bị nó g.ặ.m c.h.ế.t được!”

 

Bố tôi cũng nức nở.

 

“Dân làng như bị điếc hết rồi!

 

“Bọn ta chạy một quãng đường dài như thế, gào khản cả cổ mà chẳng ai thèm đoái hoài!”

 

Dĩ nhiên là họ không nghe thấy rồi.

 

Bị trúng “quỷ đả tường”*, bọn họ có hét rách họng cũng chẳng ai phát hiện ra.

 

(*Quỷ đả tường: một hiện tượng dân gian, khiến người bị trúng sẽ đi vòng vòng mãi không ra khỏi một khu vực nào đó.)

 

Anh tôi khóc còn dữ hơn, nhanh chóng bò dậy, ngửa cổ, chỉ vào cái lỗ m.á.u trên xương quai xanh.

 

“Tinh Nhiễm! Cái thai trong bụng nó đúng là quỷ thai!

 

“Tối nay anh tận mắt nhìn thấy!

 

“Nó không phải dùng miệng c.ắ.n anh đâu!

 

“Lúc anh áp tai lên bụng nó để nghe thai động, thì cái bụng đột nhiên phồng lên một cái miệng!

 

“Suýt nữa thì c.ắ.n đứt cổ họng anh luôn!”

 

“Mẹ ơi, sao lại có thứ đáng sợ như thế chứ?!”

 

“Cái quỷ con đó định ă.n t.h.ị.t anh đây mà!

 

“Em mau cứu tụi anh——!”

 

Ba người vừa khóc vừa nói, nhanh chóng dóng dóng chặt cửa phòng, rồi hoảng loạn chạy khắp nơi tìm kiếm bóng dáng tôi.

 

Còn chưa kịp tìm ra…

 

“Rầm!”

 

Cánh cửa gỗ đổ sập xuống, nằm lăn lóc trên đất.

 

Chị dâu đứng sừng sững ngay cửa.

 

Hai tay duỗi thẳng ra phía trước, đôi mắt đỏ ngầu như m.á.u, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười hung tợn.

 

“Ha… tất cả đều ở đây!”

 

“Tôi đói quá… tôi thực sự rất đói——!”

 

21

 

Chị dâu mặc bộ đồ ngủ rách rưới, bụng bầu khổng lồ lộ ra ngoài, trên da mọc đầy những đường vân đen kỳ dị.

 

Ở giữa rốn, có một cái miệng khổng lồ.

 

Một cái lưỡi dài đỏ như m.á.u thè ra từ bụng, l.i.ế.m một vòng, rồi mơn trớn đôi môi của nó.

“Mấy người trông có vẻ rất ngon đấy.”

Ba người cùng lúc hét lên: “Aaa——— Quỷ a!”

Kẻ chạy, người đuổi.

Kẻ muốn thoát, người muốn ăn.

Mọi người chạy vòng vòng trong phòng, thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng hét thảm.

 

Con người khi cận kề cái c.h.ế.t sẽ bộc phát bản năng sinh tồn mạnh mẽ nhất.

 

Cả nhà tôi chật vật trốn chạy khỏi chị dâu, đầu óc cũng sáng suốt hiếm thấy.

 

Anh tôi:

 

“Đặng Tinh Nhiễm! Anh không cần cô sửa nhà nữa! Căn nhà cũ này cũng tặng luôn cho em!”

 

Mẹ tôi:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

“Đúng! Tinh Nhiễm, trước kia mẹ đã trách lầm con!

 

“Mẹ xin lỗi con, con không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu !”

 

“Dù sao chúng ta cũng là người một nhà mà—— Aaa! Buông mẹ ra!”

 

“Tinh Nhiễm, số tiền mười vạn con cho bố mượn trước đây, bố sẽ trả hết cho con!

 

“Con mau cứu tụi bố!”

 

Mẹ tôi nghe vậy, lập tức hóa điên.

 

“Cái gì?! Lúc nào nó đưa tiền cho ông?!

 

“Lần trước nhà mình xây thêm tầng, ông bảo nó không chịu bỏ tiền mà!

 

“Đồ khốn nạn! Ông đem tiền đi đâu rồi?! Ông có phải ra ngoài nuôi gái không hả?!”

 

Bà ta tiện tay tát bố tôi một cái trời giáng.

 

Bố tôi vốn đang trốn sau tấm rèm, bị một tát của bà ta đánh văng ra ngoài.

 

Cả người đập thẳng vào chị dâu.

 

“Cắn——!”

 

Chị ta lập tức há miệng táp mạnh, xé nguyên một miếng thịt to từ cánh tay ông ấy.

 

Miệng to bên bụng chị ta c.ắ.n nát miếng thịt, hai bên mép phồng lên n.h.a.i ngấu nghiến, sau đó nuốt ực một cái.

 

Miệng của nó lại to thêm vài phần.

 

Anh tôi sợ đến mức hồn phi phách tán.

 

Lúc hoảng loạn, anh ta bỗng cúi rạp xuống, chui tọt vào gầm giường.

 

Rồi ngay lúc đó…

 

Anh ta nhìn thấy hình nhân giấy.

 

Anh tôi lập tức chộp lấy, quăng thẳng ra ngoài.

 

“Là Đặng Tinh Nhiễm làm!

 

“Nó chắc chắn còn trốn trong phòng này!”

 

Chị dâu chằm chằm nhìn hình nhân giấy, bất động.

 

Một giây sau, đôi mắt đỏ ngầu của cô ta xoay chuyển, môi nhếch lên nụ cười quái dị.

 

“Đặng Tinh Nhiễm?”

 

“Cô trông còn ngon hơn bọn họ nhiều.”

 

22

 

Chị dâu lao thẳng về phía hình nhân giấy.

 

Tôi quấn một sợi tóc quanh đầu ngón tay phải.

 

Bàn tay trái mở ra, ngón trỏ và ngón giữa dựng thẳng, mô phỏng động tác bước đi.

 

Dưới gầm giường, hình nhân giấy bắt đầu chạy băng băng.

 

Chị dâu lập tức đuổi theo, há miệng đớp liên tục.

 

Ba người còn lại trong phòng trông thấy cảnh này, vội vàng lùi về một góc, co rúm lại thành một cục.

 

“Cái… cái giấy này sao lại biết chạy?!”

 

“Chắc chắn là do Tinh Nhiễm làm rồi! Tôi biết ngay là con bé không nỡ nhẫn tâm vậy mà!”

 

Tôi nhân cơ hội, thò đầu xuống từ xà nhà.

 

“Lúc nãy mấy người nói đều tính cả chứ?”

 

“Aaa! Tinh Nhiễm! Em quả nhiên ở đây!”

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Cả ba người đồng loạt ngước lên nhìn tôi, mặt mày phấn khởi.

 

Anh tôi gật đầu lia lịa, cứ như trống bỏi lắc không ngừng.

 

“Tính hết! Tính hết!”

 

“Là anh hiểu lầm em, Tinh Nhiễm!”

 

“Chỉ cần em cứu bọn anh đêm nay, căn nhà này thuộc về em!”

 

“Đúng vậy! Bố cũng sẽ trả lại tiền cho con! Sau này không mắng con nữa!”

 

“Được thôi.”

 

“Chuyển tiền ngay bây giờ đi, tôi gửi số tài khoản cho ông rồi.”

 

Tôi rút điện thoại ra, nhắn một dãy số tài khoản gửi cho bố.

 

Sắc mặt ông ấy lập tức thay đổi.

 

Đứng đờ ra như khúc gỗ.

 

Tôi điều khiển hình nhân giấy, cho nó đổi hướng chạy về phía ba người bọn họ.

 

Mẹ tôi hốt hoảng, tát bố một cái trời giáng.