Tạ Đường nháy mắt nghĩ tới lần trước bản thân bị hạ dược, nàng lập tức rùng mình một cái, vội vàng lắc đầu: “Không có, thần thiếp đi ngay đây.”
Nàng không muốn tự sướng, cũng không muốn bỏ tích phân mua giải dược.
Đáng tiếc, Tạ Đường trả lời quá nhanh, Hoàng Đế ở phía sau lại nổi lên lòng nghi ngờ.
Nữ nhân này vẻ mặt giống như gặp quỷ là ý làm sao?
Tiêu Lâm nhớ tới lời mình vừa nói, chẳng qua là thuận miệng nói nàng muốn lưu lại qua đêm hay không, sắc mặt của nàng đã thay đổi?
Ánh mắt của Tiêu Lẫm đen lại, nhớ tới việc lần đầu tiên sủng hạnh Tạ Đường, chẳng lẽ nữ nhân này biết chuyện hắn hạ dược, cho nên khi nghe được hắn nói đến chuyện qua đêm, đã thay đổi sắc mặt?
Trong đôi mắt đào hoa của Tiêu Lẫm nổi lên sát khí, ngón tay cũng nắm lên.
“Đứng lại.”
Tạ Đường dừng bước chân, quay lại phía sau nhìn Tiêu Lẫm.
Trong nháy mắt thấy sự hoài nghi và sát khí trong mắt Hoàng Đế.
Trong lòng Tạ Đường chợt lạnh, rất nhanh đã nghĩ tới thái độ vừa rồi của mình, chỉ sợ thái độ giống như gặp quỷ của nàng khiến cho Hoàng Đế hoài nghi.
Hoàng Đế tuy là hạ dược cho phi tần, nhưng khẳng định không muốn để cho người khác biết chuyện này.
Nếu để triều thần biết việc này, nhất định sẽ gây nên sóng gió.
Vì thế, việc này hắn khẳng định không muốn bất kỳ kẻ nào biết, nếu hắn biết là nàng biết, nhất định sẽ g.i.ế.c nàng.
Trong nháy mắt, Tạ Đường lạnh lẽo quanh thân, nhưng mà rất nhanh đã trấn định lại: “Bệ hạ có việc gì thế?”
Tiêu Lẫm híp mắt lại nhìn nàng, cười khẽ mở miệng: “Hôm nay Quý Phi tặng đồ ăn ngon tới đây, sao trẫm lại không muốn thưởng chứ? Hay là hôm nay Quý Phi ở lại qua đêm đi!”
Tạ Đường vừa nghe đã biết Hoàng Đế đang nghi ngờ nàng, nhưng sắc mặt của nàng không đổi, ngại ngùng xấu hổ mở miệng nói: “Bệ hạ, thần thiếp sợ đau.”
Tiêu Lẫm nhăn mày, đầy mặt không rõ nguyên do, Tạ Đường vội vàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Lẫm một cái, nói.
“Bệ hạ, lần trước quá đau, lần này có thể nhẹ hơn một chút không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nói xong, lại là dáng vẻ lo lắng.
Tiêu Lẫm nheo mắt, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cho nên Tạ Đường sở dĩ nghe hắn nói đến việc qua đêm đã bị doạ chạy, là bởi vì cảm thấy đau ư?
Tiêu Lẫm lại liếc nhìn Tạ Đường một cái, phát hiện nàng dường như thật sự cảm thấy đau.
Hơi thở sắc bén trên người Tiêu Lẫm cuối cùng cũng tan đi, hắn nhìn Tạ Đường, tức giận nói: “Nếu Quý Phi sợ đau thì trở về đi!”
Lúc này, Tạ Đường không vội đi nữa, nàng cũng không thể để lộ sơ hở nữa.
Tóm lại, nàng không thể để Hoàng Đế biết là nàng đã phát hiện ra lần trước hắn hạ dược nàng.
Có thể là Tần Quý Phi cũng bị Hoàng Đế hạ dược, việc này nếu lộ ra, Tần gia nhất định sẽ không chịu để yên.
Điều này đối với Hoàng Đế là rất nguy hiểm.
Vì thế, hắn sẽ không bỏ qua bất luận người nào biết chuyện này.
Tạ Đường vừa nghĩ vừa thẹn tùng nhìn Hoàng Đế nói: “Bệ hạ, thần thiếp có thể chịu đau.”
Nói xong thì vội cúi đầu, dáng vẻ rất vui mừng.
Tiêu Lẫm nhìn dáng vẻ của nàng cảm thấy cay cả mắt, vội vàng phất tay: “Được rồi, đi xuống đi!”
Tạ Đường vẻ mặt thất vọng nhìn chằm chằm Hoàng Đế: “Bệ hạ, thần thiếp có thể.”
Tiêu Lẫm a lên một tiếng, mặt mày bất động mở miệng nói: “Được rồi, hôm nay trẫm hơi mệt một chút, sau này lại tuyên Quý Phi lại đây làm bạn.”
“Vâng, bệ hạ!”
Cuối cùng, Tạ Đường đi ra ngoài, bên ngoài trời đã tối, Tạ Đường cả người đầy mồ hôi lạnh, nếu lúc trước không phải nàng nguỵ trang tốt, chỉ sợ đã bị Tiêu chó má g.i.ế.c rồi.
Làm Quý Phi thật sự không dễ chút nào.
Nhưng mà nghĩ lại, được miễn cung quy cung huấn và ba mươi trang tranh chữ rồi.
Tạ Đường lại cao hứng: “Đêm nay rốt cuộc có thể ngủ ngon, đi thôi, đi thôi, về ngủ thôi!”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương "I will tell you lovely stories"