Một đêm ngủ ngon, ngày hôm sau thức dậy, tinh thần tốt vô cùng.
Nhưng sắc mặt của Tạ Đường tốt, sắc mặt của Thái Hậu lại rất không tốt.
Hôm qua nàng đã âm mưu một hồi, kết quả hai Quý Phi Tần Tạ vẫn không làm ầm ĩ lên, càng khiến cho nàng bực bội là Tạ Đường lại cầu xin Hoàng Đế miễn bị phạt sao chép cung quy và cung huấn.
Thái Hậu nghĩ đến việc đó, lại cảm thấy tâm trạng không tốt, một khuôn mặt không có chút vui vẻ nào, ánh mắt nhìn về phía Tạ Đường cũng khó chịu.
Đáng tiếc, Tạ Đường không thèm để ý.
Lúc này, nàng đang nhìn một đám người ở phía trước trường săn thú, đi đầu chính là Hoàng Thượng Tiêu Lẫm mặc trang phục cưỡi ngựa.
Tiêu Lẫm ngồi cao cao trên lưng ngựa, dáng người cao lớn thẳng tắp, mặc một bộ đồ cưỡi ngựa màu trắng, thật giống như một tiểu tướng quân mặc áo bào trắng.
Khiến cho khuê tú bốn phía nhìn thôi cũng đỏ mặt, không ít người nói thầm bệ hạ rất anh tuấn, bệ hạ rất đẹp trai.
Tạ Đường nghĩ đến việc tối hôm qua suýt nữa bị giết, trong lòng cười lạnh.
Các chị em, ngàn vạn đừng bị vẻ ngoài mê hoặc, nam nhân này có độc đấy.
Nhưng mà, nàng nên làm việc của mình, hôm nay nhiệm vụ tìm đường c.h.ế.t còn chưa hoàn thành đâu.
Tạ Đường nghĩ, đột nhiên chạy tới phía trước Tiêu Lẫm hô lên.
“Hôm nay bệ hạ nhất định đi săn được nhiều con mồi!”
Hôm nay bệ hạ nhất định sẽ đứng thứ nhất, đánh bại tất cả mọi người!”
“Bệ hạ là đại anh hùng, những người khác đều là cẩu hùng” (1)
Thôi được rồi, những lời này đả kích tất cả mọi người, ai nấy đều ngước mắt hung hăng trừng mắt với Tạ Đường một cái.
Nữ nhân Tạ gia này thật là đáng ghét, cho dù khen bệ hạ cũng không nên giẫm lên bọn họ chứ, đồ đáng ghét.
Tiêu Lẫm cũng không cảm thấy vui vẻ, chỉ cảm thấy bực bội, đường đường là Quý Phi, lời nói việc làm không ra sao như vậy, thật sự quá bực mình.
Giờ khắc này Tiêu Lẫm hối hận vì đã miễn đi trừng phạt với Tạ Đường, nếu không miễn, hiện tại nàng có lẽ đang ở trong lều trại chép cung quy và cung huấn, đỡ phải mất mặt như vậy.
Tiêu Lẫm quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tạ Đường một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tạ Đường lập tức nhìn thấy ánh mắt bực bội của Hoàng Đế, nhưng nàng giả vờ xem không hiểu, cười thật tươi với Hoàng Đế.
Tiêu Lẫm liếc mắt một cái cũng không muốn nhìn, quay đầu về phía trước nhìn các triều thần tham gia săn thú: “Được rồi, săn thú bắt đầu, hôm nay ai đứng thứ nhất trẫm sẽ thưởng lớn.”
Dứt lời, cưỡi ngựa đi thẳng vào trường săn thú.
Tạ Đường ở phía sau hưng phấn múa may tay nhỏ kêu lên: “Bệ hạ thật là lợi hại! Cố lên cố lên!”
Tiêu Lẫm ở đằng trước nháy mắt nghĩ đến lúc trước mình hạ dược cho Tạ Đường, nhớ tới lời nói của Tạ Đường.
Bệ hạ thật là lợi hại!
Sắc mặt của Tiêu Lẫm khó coi không nói thành lời, hận không thể quay đầu lại mà bóp c.h.ế.t nữ nhân này, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng giục ngựa đi vào trường săn thú.
Tạ Đường ở phía sau lại rất vui vẻ cười nheo cả mắt, bởi vì chỉ sau một lát như thế, nàng lại được mấy ngàn điểm tích phân.
Quả nhiên, vẫn nên tìm c.h.ế.t ở nơi có nhiều người, tích phân mới có thể tăng nhanh được.
Tạ Đường còn đang vui vẻ, Tần Quý Phi bên cạnh cũng mở miệng.
“Tạ Quý Phi, chúng ta so tài một trận được không?”
Tạ Đường không nói chuyện, có người khác tiếp lời: “Ta cũng chơi.”
Tạ Đường quay đầu nhìn, phát hiện người nói chuyện là Trang Phi Triệu Cẩm Tú.
Triệu Cẩm Tú là đích nữ của Hộ Quốc Tướng Quân Triệu Châu, thân là nữ nhi của tướng quân phủ, công phu trên lưng ngựa dĩ nhiên là lợi hại rồi.
Nhưng mà ngoại trừ Trang Phi, Nhu Phi Thiệu Tuyết Lâm và Tương Phi Trần Bảo Liên cũng đều nóng lòng muốn thử.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương "I will tell you lovely stories"
Cuối cùng chỉ còn lại một mình Tạ Đường không nói chuyện, mấy người đồng thời nhìn về phía nàng.
Tạ Đường nhướng mày tiếp lời nói: “So thì so đi!”
Tuy rằng nguyên thân không biết cưỡi ngựa b.ắ.n cung, nhưng trước kia Tạ Đường đã từng học cái này, tuy kém Triệu Cẩm Tú nhưng cũng không đến mức đứng chót.
Động tĩnh bên này kinh động người khác, cuối cùng ngoại trừ mấy hậu phi trong cung, một vài đích nữ trong triều cũng đều tham dự.
________
(1) Cẩu hùng: Vô tích sự. Chỗ này tác giả dùng cẩu hùng, chắc là có ý đối lập với anh hùng, nên mình giữ nguyên.