Tống Bạch Cảnh lén lút đi qua, kéo Quý phi đang bị âm khí bao vây: "Ngươi đến góp vui làm gì?
Quý phi ngốc nghếch sờ cánh tay mình: "Ta không sao chứ? Ta đến tìm Thanh Thảo cùng nhau chạy trốn."
Không chỉ không sao, thậm chí còn không có bất kỳ ảnh hưởng nào. Âm khí nhìn như bao vây nàng nhưng thật ra có một tầng kết giới chắn quanh nàng. Chính là bùa bình an ta tặng nàng đã hóa thành lá chắn.
Hoàng thượng?
Ta thổi một hơi vào lòng bàn tay có Nam Minh Ly Hỏa, ngọn lửa to bằng ngón tay cái phút chốc bùng lên cao bằng một người.
"Thật ngại quá, ngươi muốn g.i.ế.c thì cứ giết, ta đang lo năm nay không đủ chỉ tiêu đây. Dù sao cũng là ngươi gánh tội nghiệt, liên quan gì đến ta?"
Nghê Kiêu kinh ngạc: "Ngươi không phải là Thường Hy sao? Nàng là người lương thiện nhất..."
Ta lắc đầu thở dài: "Đáng tiếc ta không phải, nếu là nàng thì đã nghiền nát ngươi thành tro bụi rồi! Chế ngươi làm phân bón! Tuyệt đối không để cho ngươi có cơ hội trốn thoát! Nghĩ như vậy, nàng thật sự rất lương thiện!"
Tống Bạch Cảnh rùng mình, lặng lẽ di chuyển sang một bên.
"Hơn nữa, ta thích có tiền tiêu, không thích hoa Lăng Tiêu!"
Ngọn lửa bốc lên, trong nháy mắt đã thiêu Nghê Kiêu kêu la thảm thiết. Trong tiếng nữ và nam thay đổi qua lại, xác của Thái hậu nhanh chóng biến thành một bộ xương khô.
Trên bộ xương, Nghê Kiêu và hồn phách của Thái hậu chiếm cứ hai bên. Nghê Kiêu đau đớn không chịu nổi, mặc kệ Thái hậu đang run rẩy vì bị thiêu đốt, một ngụm nuốt chửng hồn phách của bà ta, chiếm lấy toàn bộ xương cốt.
Từ phía xa, Tuệ Năng bay tới, chủ động hiến thân, dâng ra một nửa hồn phách. Thân thể hồn phách bị trọng thương của Nghê Kiêu lại càng thêm ngưng thực.
Hoàng thượng kích động gào lên: "Ngươi g.i.ế.c Thái hậu! Ngươi... ha ha ha ha ha! Tốt quá!"
"Mau thả ta ra, ta không trách ngươi g.i.ế.c Thái hậu!"
Ta và Tống Bạch Cảnh nhìn nhau, đều thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương.
Hắn điên rồi hả?
"Ta sớm đã chịu đủ mụ già này rồi! Vừa già vừa xấu! Năm xưa nhận nuôi ta! Chẳng qua là muốn ta làm thế thân cho phụ hoàng!"
"Thanh Thảo! Ta mới thật lòng yêu tỷ tỷ của ngươi! Ta bị Thái hậu ép buộc!"
Ta ngoáy ngoáy lỗ tai, bực mình nói: "Sao hắn còn chưa c.h.ế.t thế! Mau chóng g.i.ế.c c.h.ế.t đi! Ồn ào c.h.ế.t đi được!"
Nghê Kiêu nghiến răng nắm chặt tay, âm khí trực tiếp khiến Hoàng thượng tan thành tro bụi.
Một hồn phách với vẻ mặt bàng hoàng hiện lên giữa không trung.
Ta móc ra xích câu hồn, lôi ra Sổ sinh tử: "Lý Quân Miên... ba mươi lăm tuổi, đợi ta giải quyết xong hắn, sẽ mở cửa sau cho ngươi đi đầu thai làm súc sinh!"
Nói xong, ta liền để Tống Bạch Cảnh cầm đầu còn lại của xích câu hồn.
"Đến lượt ngươi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
15
Nghê Kiêu như lâm vào đại địch, thấy đánh không lại thì muốn bỏ chạy. Nhưng bị Nam Minh Ly Hỏa của ta vây khốn, khung xương bị nung đến nứt vỡ thành ngàn vạn mảnh.
Ta móc ra viên Nhiếp Hồn Châu trộm được từ Diêm Vương, vung tay đánh tới. Một trận kêu la thảm thiết thê lương vang lên, hồn phách của Nghê Kiêu cũng bị thu vào. Phía sau, khung xương của Thái hậu ầm ầm sụp đổ!
Không gian hư vô đúng lúc hiện ra vài gợn sóng, cuối con đường đi xuống âm giới, Diêm Vương vừa nắm râu vừa lau mồ hôi, dưới sự thúc giục của Bạch Vô Thường mà kịp thời chạy đến.
"Thanh Thảo, nếu đã bắt được Nghê Kiêu một lần nữa, không bằng để ta giam vào Diễm Ngục." Diêm Vương giơ tay, mỉm cười lấy lòng.
Ta nắm hồn của Nghê Kiêu, nghiêng nghiêng đầu, nhếch miệng cười: "Không được!"
"Ta không muốn làm lại, bắt hắn lần thứ ba! Lần thứ tư!..."
"Cho nên..."
Nam Minh Ly Hỏa bùng lên, Nghê Kiêu còn chưa kịp nói một lời đã hóa thành một làn khói.
"Kẻ nào gây phiền phức cho ta, đều phải huỷ diệt!"
Diêm Vương hít một hơi lạnh, tay dưới không cẩn thận giật đứt một nhúm râu.
Bạch Vô Thường vội vàng an ủi hắn: "Đừng hoảng sợ đừng hoảng sợ! Không uổng công đến đây! Ở đây nhiều oan hồn như vậy, địa phủ cũng có thể sung túc hơn một chút rồi."
Bọn họ quay lưng đi thì thầm to nhỏ một hồi, cũng không biết đang nói xấu ta điều gì. Nhưng khi quay lại, Diêm Vương miễn cưỡng nở nụ cười gượng gạo.
"Nếu Thanh Thảo đã tài giỏi như vậy! Vậy tháng sau, thành tích lại tăng gấp đôi!"
Trước mắt ta tối sầm, nghiến răng cười lạnh: "Thành giao! Nhưng kiếp sau của đích tỷ ta phải đầu thai vào nhà quyền thế giàu có, không chỉ ăn no mặc ấm! Còn phải có mỹ nam vây quanh!"
Đích tỷ nhỏ giọng bổ sung: "Mỹ nhân cũng được."
"Đừng tham lam!" Không thấy râu của Diêm Vương lại rụng thêm mấy cọng rồi sao?
"Thành giao!" Lúc rời đi, Diêm Vương bước từng bước loạng choạng..
Bạch Vô Thường sửa đổi ký ức của tất cả mọi người, biến mọi chuyện thành động đất. Hoàng thượng chính là kẻ xui xẻo c.h.ế.t trong trận thiên tai này, cả triều đình lập tức náo loạn. Các đại thần ầm ầm kiến nghị chọn người thừa kế từ dòng bên.
Một vị hoàng hậu vừa mới nhậm chức như ta lại thăng thêm một cấp, trở thành Thái hậu. Theo chỉ dẫn của Tử Vi Tinh, ta ôm về đứa trẻ sẽ là Hoàng đế tương lai.
Những ngày làm Thái hậu thật buồn tẻ, khiến ta phần nào hiểu được chấp niệm của Thái hậu khi trước. Đã có mọi thứ rồi, chẳng phải nên tìm thứ gì đó để theo đuổi sao?
Ban ngày ta nuôi con nhỏ, buổi tối đi câu hồn. Cứ như vậy, lâu dần cũng không cần phải kẻ mắt nữa.
Cuối cùng, ba tháng sau, ta nhét tiểu Hoàng thượng cho An Quý phi rồi chuồn đi nhanh như chớp.
Tống Bạch Cảnh đuổi hết quỷ thiếp của hắn đi, lon ton đi theo sau ta.
Hắn nói, Tứ Đại Quỷ Vương chỉ còn lại hắn là giống loài hiếm có. Hắn phải quý trọng mạng sống.
(KẾT THÚC)