Quỷ Sai Thanh Thảo

Chương 10



13

Cho nên ta quăng ra xích câu hồn, lập tức đánh tới. Nghê Kiêu cảnh giác rất cao, vèo một cái xoay người bay ra.

Thái hậu giận dữ quát: "Hoàng thượng, ngươi điên rồi sao? Nửa đêm canh ba đến đây g.i.ế.c ta? Không cần giang sơn nữa sao? Ta có thể đưa ngươi lên ngôi, cũng có thể dập ngươi xuống!"

Ta siết chặt xích câu hồn, cười lạnh lẽo: "Giết ngươi còn phải chọn thời gian nữa hả? Ngươi lắm quy củ thật. Phiền phức!"

"Nàng ta không phải là Lý Quân Miên! Đây là xích câu hồn của Âm sai!" Nghe Kiêu nhìn ta với ánh mắt sắc bén, mang theo sát ý lạnh lẽo.

"Không ai nói với ngươi, phản diện c.h.ế.t vì nhiều lời sao?" Ta không có tâm tư giải thích với hắn, xoay người khôi phục lại diện mạo ban đầu, tay bấm pháp quyết, c.h.é.m tan luồng âm khí mà hắn lén đánh lén tới.

"Nhớ kỹ, xuống dưới thì nói là Lục Thanh Thảo đưa công trạng tới, đừng để người khác chiếm công của ta!"

Dù sao cũng là người từng bắt ba đại quỷ vương, lại còn trấn áp trong Diễm Ngục, thực lực quả thực rất mạnh. Bà ta với lấy bộ y phục bên cạnh, tùy tiện khoác lên, khiêu khích đưa đầu lưỡi l.i.ế.m láp: 

"Thì ra là ngươi! Vốn còn muốn để ngươi sống thêm một ngày, nào ngờ ngươi lại vội vã muốn đến chịu chết, đã vậy thì thành toàn cho ngươi!"

Ta xông lên, xích câu hồn còn quất ra cả tia lửa: "Đánh nhau thì đánh nhau, ta phiền nhất là mấy mụ già lải nhải!"

Sắc mặt Thái hậu biến đổi liên tục, làn da như cỏ khô giận đến mức run rẩy.

"Thả những oan hồn ra!" Nghê Kiêu ra lệnh, trong miệng niệm chú.

Vốn tưởng rằng có hàng vạn oan hồn ào ạt xông ra, nhưng đợi nửa ngày mà trên đầu chỉ lác đác vài chiếc lá rơi rụng.

Ta vỗ đầu: "Quên nói với ngươi, những oan hồn đó ta đã đưa về địa phủ rồi, không có cách nào cả, ta thiếu thành tích. Khổ cực ngươi đã giúp ta lo liệu."

Vừa dứt lời, Tống Bạch Cảnh đột nhiên xuất hiện: "Cuối cùng ngươi cũng thả ta ra! Nghẹn c.h.ế.t ta rồi!"

Ta nhíu mày! Cái tên này! Nơi nào nguy hiểm thì cứ xông vào trước! Người ta thả hắn ra, hắn thì hay rồi, trực tiếp tự mình dâng lên tới cửa!

Thái hậu cười lớn: "Hóa ra hắn là Đông Phương Quỷ Vương! Hôm nay đúng là giờ tốt! Cơ duyên thành thần của chủ nhân ta đến rồi!"

Bà ta chủ động nhường quyền kiểm soát thân thể. Nghê Kiêu duỗi người, năm ngón tay biến thành móng vuốt, hướng về phía Tống Bạch Cảnh mà vồ tới.

Sắc mặt Tống Bạch Cảnh trắng bệch: "Thanh Thảo! Cứu ta!"

Ta tát hắn một cái, đẩy ra sau lưng mình, nghênh đón: "Tránh ra!"

Nghê Kiêu thấy thế, miệng niệm chú ngữ. Bốn góc hoàng cung lần lượt chấn động. Trong vô số tiếng kêu rên thảm thiết, bốn con lệ quỷ không ra người không ra quỷ đột nhiên lao tới.

"Ngươi đã luyện Hoàng tộc thành lệ quỷ?"

Bốn tên đó, tuy đều mang vẻ mặt thê thảm nhưng trên người lại mặc long bào sáng loáng. Chẳng phải là các đời Hoàng đế đáng lẽ nên an nghỉ trong hoàng lăng sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bốn lệ quỷ giống hệt như một người, động tác chỉnh tề thống nhất, hai tay mỗi người giơ một đoàn âm hỏa ném về phía ta.

Ta cười lạnh một tiếng, cũng không tránh né. Chơi lửa sao. Ta chính là tổ tông đây. Một chùm lửa nhỏ từ lòng bàn tay ta bùng lên.

Tống Bạch Cảnh ôm đầu, chớp mắt đã chạy ra xa ngàn dặm:

"Mẹ kiếp! Sao ngươi lại có Nam Minh Ly Hỏa?"

"Nam Minh Ly Hỏa?" Nghê Kiêu ngẩn người, trong mắt hiện lên hận ý cuồn cuộn: "Ngươi là ai? Sao ngươi lại có lửa của nàng?"

Nàng?

Là Thường Hy sao?

Đây là ngọn lửa ta thức tỉnh sau khi làm Âm sai, Diêm Vương năm lần mười lượt ra lệnh, không cho ta chơi lửa, nếu không sẽ nhân chỉ tiêu lên gấp bội. Cho nên ta chưa từng chơi lửa.

Nam Minh Ly Hỏa chia làm bốn, nhẹ nhàng bay theo hướng bốn lệ quỷ. Rõ ràng tốc độ cực chậm, vậy mà bốn con quỷ cứ như bị giam cầm tại chỗ. Trong nháy mắt, chúng đã biến thành một đống tro tàn.

"Tới lượt ngươi!" Ta hướng về Nghê Kiêu nở nụ cười ôn hoà.

"Không! Vốn dĩ là ngươi có lỗi với ta! Hiện tại ta chỉ muốn khôi phục lại thần cách thì có gì sai chứ!" 

Tròng mắt Nghê Kiêu muốn nứt ra, âm khí trên người như muốn nổ tung mà b.ắ.n về phía ta.

14

Ta vừa định phản kích, lại thấy âm khí đột nhiên né tránh ta, lao thẳng về phía sau lưng ta. Hoàng thượng và Quý phi vội vã chạy tới, lần lượt bị bao vây nơi này.

Chơi trò dương đông kích tây à.

"Hoặc là ngươi tự chặt đứt hai cánh tay! Hoặc là ta sẽ g.i.ế.c bọn chúng!" Nghê Kiêu cười khanh khách: “Không phải là ngươi chán ghét nhất việc ta g.i.ế.c những con kiến hôi sao? Hiện tại cơ hội cứu bọn chúng ở ngay trước mặt ngươi."

Ta khoanh tay cười lạnh: "Ngươi bị bệnh à? Tự chặt đứt hai cánh tay, ta chặt kiểu gì? Dùng răng cắn? Ngươi thử cho ta xem nào?"

"Hai người này c.h.ế.t hay sống thì liên quan gì đến ta?"

"Tên cẩu hoàng đế kia tổn hại luân thường, g.i.ế.c c.h.ế.t đích tỷ của ta, ta còn đang lo làm sao để g.i.ế.c c.h.ế.t hắn đây!"

"Còn An Quý phi kia... nhìn thì xinh đẹp, c.h.ế.t có chút đáng tiếc, nhưng mà kiếp sau ta có thể khiến nàng đầu thai càng xinh đẹp hơn nữa."

Hoàng thượng tức giận: "Lục Thanh Thảo! Ta đối xử với ngươi không tệ! Phong ngươi làm Hoàng hậu! Lại cho phép ngươi sinh thái tử! Ngươi lại dám để ta chết?"

"Thả Thái hậu ra! Nếu không ta sẽ không bỏ qua cho Lục gia các ngươi!"

Ta vừa nghe xong thì thấy đúng quá, bàn cãi gì nữa! Lập tức thúc giục: "Nhanh chóng ra tay đi! Hắn muốn diệt cả Lục gia ta! Tuyệt đối không thể để hắn sống!"