"Ba tháng trước, Thanh Liên sai người bí mật đưa phong thư này đến, ta vốn không hiểu, muốn tìm cơ hội vào cung hỏi cho rõ. Nhưng chưa kịp gặp mặt thì đã nhận được tin tức con bé qua đời.
"Đích tỷ của con và đương kim thánh thượng quen biết nhau từ lúc còn hàn vi, lúc đó thánh thượng chỉ là một hoàng tử không đáng chú ý do một phi tần trong lãnh cung sinh ra, bị người ta tùy ý nhục nhã."
"Là đích tỷ của con cứu được hắn khi hắn bị đẩy xuống nước, sau đó dẫn đến trước mặt mọi người."
"Cưới đích tỷ của con phong làm Hậu, là lời hứa ban đầu của Thánh thượng. Đích tỷ của con hiểu rõ thánh thượng không chỉ lấy một người, cũng cam tâm tình nguyện thay hắn quản lý hậu cung."
"Nàng cứu Thánh thượng xong thì sợ nước, sao có thể đến gần hồ sen?"
Ta sững sờ, Hoàng thượng nói đích tỷ uống say bị ngã nên c.h.ế.t đuối, chẳng lẽ không biết nàng sợ nước sao? Hay là hoàng gia vốn không có tình cảm chân thật, lúc trước những gì hắn đối với đích tỷ chỉ là giả vờ giả vịt?
Dường như ta đã hiểu ra điều gì: "Cha không tin lời hoàng thượng sao? Hắn không cho phép người từ quan quy ẩn?"
Mặt mày phụ thân ngưng trọng, ngón tay từ từ siết chặt, giấu đi oán khí: "Thánh thượng cho phép con vào cung làm phi, lời hứa Thái tử vẫn do nữ nhi nhà họ Lục sinh ra vẫn còn hiệu lực."
Đích tỷ khẽ nhổ một tiếng: "Hắn muốn nạp muội làm phi?"
"Cũng không thèm soi gương xem mình là ai, hắn xứng sao? Không biết là muội muốn kén rể sao?"
Ta nghi hoặc: "Tỷ không yêu Hoàng thượng?"
Đích tỷ: "Ta yêu khuôn mặt của hắn, lúc trước Tiên hoàng muốn gả ta cho Tam hoàng tử, hắn còn không cao bằng ta, ta đứng bên cạnh hắn, trông giống như mẫu thân hắn vậy. Cho nên tự mình chọn một người thanh tú, dễ nhìn."
"Huống chi, cho dù một con mèo con ch.ó con rơi xuống nước, ta cũng sẽ cứu."
Phụ thân hỏi ta có bằng lòng không ư? Đây không phải là chuyện ta muốn hay không, mà là Hoàng thượng đã nói rõ thì không có lý do nào để từ chối.
Trước khi vào cung, ta đến từ biệt Tống Bạch Cảnh ở Tùng Nguyệt Các.
Hắn xắn tay áo rót cho ta một ly rượu: "Có muốn ta vào cung cùng ngươi không? Đứa con đầu lòng của ngươi không phải nên là của ta sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta liếc xéo hắn: "Ngươi sinh ra trước rồi nói!"
Đều là ma quỷ cả rồi, sao có thể sinh con được nữa.
Tống Bạch Cảnh bĩu môi, oán hận nhìn ta: "Nếu không phải ta c.h.ế.t sớm, ta nhất định chỉ cưới một mình ngươi, tuyệt đối không hái hoa ngắt cỏ!"
Ta: "Ha ha, trước tiên hãy bỏ ba trăm tám mươi tám quỷ thiếp của ngươi đi đã rồi hãy nói!"
4
Hắn là Đông Phương Quỷ Vương, thích những thứ tốt đẹp, nạp một đống quỷ thiếp nhưng chỉ nhìn chứ không chạm.
Ta là người sống mà hắn cầu cũng không được. Cho nên hắn vẫn luôn thèm thuồng ta, muốn ta c.h.ế.t đi một lần.
Tống Bạch Cảnh không cam lòng: "Ngươi c.h.ế.t rồi ta sẽ giải tán bọn họ, chỉ chuyên sủng một người là ngươi!"
Ta hung hăng véo eo hắn: "Biết đâu ta c.h.ế.t rồi, ngươi sớm đã hồn phi phách tán, Quỷ Vương Tứ Phương bị nuốt mất hai, ngươi tưởng ngươi trốn được sao?"
Hắn theo bản năng rùng mình, trừng lớn hai mắt. Ta nói với hắn lời của Bạch Vô Thường. Lần này đến, cũng là vì chuyện này.
Sở dĩ Tống Bạch Cảnh còn có thể tung tăng nhảy nhót, hoàn toàn là vì trên người đeo quỷ bài của ta, che giấu quỷ khí cùng tung tích của hắn. Nghiêm túc mà nói, chính là hắn có ta che chở.
Nhưng ta vừa vào cung, không chừng ngày nào đó quỷ bài sẽ mất đi hiệu lực, hắn liền trở thành con mồi sáng loáng dẫn dụ kẻ thèm thuồng.
Quen biết một đoạn thời gian, ta không muốn hắn c.h.ế.t không một tiếng động như thế.
Hắn nghe nói ta muốn mang hắn cùng vào cung thì mừng đến mức cong m.ô.n.g bới ra bảo vật dưới gầm giường, búng một ngón tay biến thành hình dáng nữ nhi: "Dáng vẻ này thế nào? Sẽ không cướp mất phong thái nổi bật của ngươi chứ? Nếu Hoàng thượng để ý đến ta thì sao?"
"Hay là ta giả làm thái giám, đêm dài khó nhịn, tốt cho ngươi lấy làm an ủi."
Tống Bạch Cảnh liếc mắt đưa tình với ta.
Đích tỷ: "Ha~ cái này càng tuấn tú! Ta thích!"