2
Tính tình tỷ tỷ lương thiện, ôn nhu rộng lượng, vạn mạng người này, cho dù nàng từ trong bụng mẹ sinh ra đã bắt đầu giết, cũng không g.i.ế.c được nhiều như vậy.
Rốt cuộc nàng bị ai cướp mất số mệnh? Lại đang gánh nợ thay ai?
Ta tháo vòng ngọc trên tay xuống, muốn nàng nhập vào bên trong.
Phía sau có một khe nứt xé rách không gian. Bạch Vô Thường chật vật chui ra, thấy tỷ tỷ liền quăng ra xích khóa hồn. Ta nhanh hơn một bước, cướp mất hồn phách của tỷ tỷ.
"Lục Thanh Thảo! Ngươi đang làm gì vậy?" Hắn kinh ngạc đến suýt cắn phải chiếc lưỡi dài của mình.
Ta lắc lắc vòng tay: "Dùng quyền mưu tư lợi, ngươi không thấy sao?"
Bạch Vô Thường nghẹn họng, bị sự thẳng thắn của ta làm cho chột dạ: "Ý của ta là, ngươi là Vô thường câu hồn, phải đưa nàng đến địa phủ đi đầu thai, sao có thể cưỡng ép giữ lại bên cạnh?"
"Hơn nữa, ta thấy hồn phách nàng đầy oán nghiệt, là một oan hồn cực kỳ tà ác, phải xuống mười tám tầng địa ngục mới có thể rửa sạch oán khí."
"Lục Thanh Liên là tỷ tỷ của ta, mệnh số của nàng đã bị tráo đổi, ta muốn điều tra rõ nguyên nhân!"
"Nàng là tỷ tỷ của ngươi thì ngươi có thể mở cửa sau?" Bạch Vô Thường thấy ta không hề lay chuyển, không khỏi dịu giọng khuyên nhủ: "Nể tình đồng liêu, ngươi có thể đợi nàng trả xong hết nghiệt nợ, tự mình đưa nàng đi đầu thai, chỉ là nàng làm nhiều chuyện ác như vậy, e rằng phải làm heo đoản mệnh đời đời kiếp kiếp rồi."
"Ta không muốn làm heo!" Tỷ tỷ ở trong vòng tay gào thét: "Ta thích ăn thịt heo như vậy, sao có thể làm heo!"
Ta: "Oan nghiệt trên người A tỷ đều không phải do nàng gây ra, tuổi thọ của nàng bị tráo đổi thành đoản mệnh, ta còn chưa tìm địa các người phủ tính sổ đâu!"
"Nếu ai cũng có thể sửa mệnh! Ta còn câu hồn làm gì? Tất cả đều đổi thành c.h.ế.t ngày hôm nay hết đi! Cùng nhau đến địa phủ náo nhiệt một phen!"
Bạch Vô Thường đầm đìa mồ hôi lạn, cũng có chút kinh ngạc: "Sống c.h.ế.t có số không phải nói suông, sao có thể sửa mệnh được?"
Hắn đồng ý giữ lại hồn phách của tỷ tỷ, về địa phủ điều tra rõ ràng, cho ta một câu trả lời chính đáng.
Lúc gần đi còn nói với ta một chuyện. Hóa ra hắn không kịp tới câu hồn là vì phải đi điều tra chuyện Quỷ vương mất tích.
"Trên người tỷ tỷ ngươi vạn ngàn oan hồn quấn thân, là vật đại bổ của một số âm vật, hiện tại Quỷ vương tứ phương mất tích có hai, không loại trừ... bọn họ bị một lệ quỷ lợi hại hơn nuốt chửng."
"Nuốt Quỷ vương một phương, tăng ngàn năm quỷ khí, nếu nuốt hết bốn phương, thêm một người mang mệnh phượng lại mang oán khí ngút trời..."
Hắn lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng: "E là muốn thành thần rồi."
Trong lòng ta lạnh buốt, đích tỷ thân mang mệnh phượng, là Hoàng hậu do trời định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng không phải bị đổi mệnh! Mà là đang tạo mệnh âm!
Ta tạ ơn Bạch Vô Thường, trước tiên mang đích tỷ cùng về phủ. Khi trời vừa sáng, trong cung có người đến báo tang.
"Hoàng hậu nương nương vì tâm thần u uất, một mình say rượu rồi ngã xuống hồ sen, c.h.ế.t đuối..." Tiểu thái giám vừa khóc vừa quỳ rạp xuống đất.
Mẫu thân lung lay thân mình, suýt chút nữa thì ngất đi.
"Lão gia! Hắn nói Thanh Liên không còn nữa sao?"
Hai mắt phụ thân đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi, hồi lâu sau mới nói: "Vậy hậu sự của Thanh Liên..."
Tiểu thái giám nhanh nhẹn lau khô nước mắt, tròng mắt đảo quanh một vòng, lắp bắp: "Vì di thể hoàng hậu ngâm trong nước không được đẹp mắt cho lắm, vị trụ trì chùa Long Sơn nói phải nhanh chóng an táng, cho nên... Hoàng thượng đã hạ lệnh an táng rồi."
Ta nheo mắt, khẽ gõ vào vòng tay, dùng tâm thần giao tiếp với đích tỷ.
"A tỷ, tỷ có nhớ mình c.h.ế.t như thế nào không?"
Đích tỷ dường như vừa mới tỉnh: "Không phải bị một đao đ.â.m vào cổ sao? Muội cũng thấy rồi, con d.a.o sáng loáng đ.â.m xuyên cổ ta, nếu không phải ta c.h.ế.t rồi, sẽ đau biết bao chứ."
"Còn về kẻ g.i.ế.c ta, ta cũng không biết. Người đó đ.â.m ta từ phía sau, ta còn chưa nhìn rõ mặt nàng ta."
3
"Chẳng lẽ là An Quý phi?" Nàng lẩm bẩm: "Nàng là dân nữ được hoàng thượng mang từ ngoài cung về, dáng vẻ mềm mại yếu đuối, khóc lên lại càng đáng thương, ta nghe còn thấy đau lòng."
"Nhưng mà, nàng được sủng ái ta còn thưởng cho nàng không ít thứ, không đến mức vong ân phụ nghĩa như vậy chứ?"
Đích tỷ lại nói ra vài cái tên phi tần, nghe xong một lượt, cảm thấy vài trò vặt vãnh thì có đấy, nhưng cũng không đến mức muốn mạng người ta.
Tiểu thái giám không chịu nổi lửa giận của phụ thân ta, vừa bò vừa chạy ra ngoài.
Mẫu thân rút một cây mai mới trồng bên cạnh, xông đến đánh tới tấp vào phụ thân: "Đã sớm nói Hoàng hậu không dễ làm, ông cứ khăng khăng đưa nó vào cung, bây giờ Thanh Liên không còn nữa, ông vui chưa? Vừa lòng chưa?"
Phụ thân đỏ mặt, lại bị đánh thêm mấy cái. Nỗi đau mất con gái quả thật không dễ chịu, trong nhà bao trùm một màu u ám bi thảm.
Đích tỷ muốn hiện thân an ủi họ vài câu nhưng lại vì âm khí trên người quá nặng, sợ ảnh hưởng đến thân thể cha mẹ nên chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.
Nửa tháng sau, phụ thân từ trong cung trở về, gọi ta vào thư phòng, đưa cho ta một phong thư. Bên trong là nét chữ của đích tỷ. Nàng nói, nếu nàng xảy ra chuyện thì bảo phụ thân giải giáp quy điền, ẩn cư nơi non xanh nước biếc.
Ta không hiểu, trong triều chỉ có phụ thân ta là tướng quân giỏi đánh giặc, Thánh thượng cũng rất coi trọng ông. Tuy trong cung có nhiều phi tần, nhưng chính miệng hắn đã nhận lời, đợi đích tỷ sinh hạ Thái tử xong mới để cho các phi tần khác mang thai.
Lời hứa vững chãi này khiến phụ thân ta càng thêm trung thành với Thánh thượng. Nhưng vì sao đích tỷ lại viết phong thư này?