Quỷ Sai Thanh Thảo

Chương 5



6

Chúng ta vừa mới biết được con người thật của Thái hậu, An Quý phi có chút sợ hãi nuốt xuống một ngụm nước miếng, muốn thoái thác nhưng lại không tìm được lý do.

Hoàng thượng uống một ngụm trà, lại chuyển chủ đề sang ta:

"Thanh Liên thường xuyên nhắc đến ngươi, nói tính tình ngươi hoạt bát, nhưng nàng thương ngươi nhất, ta nghĩ nàng qua đời rồi vẫn còn nhớ đến ngươi nên đưa ngươi vào cung chăm sóc. Đáng tiếc Thanh Liên vì không thể mang thai, uất ức tích tụ trong lòng. Đến nỗi say rượu trượt chân ngã xuống hồ sen."

Lời này nói ra khiến ta suýt chút nữa không nhịn được cười.

Cha mẹ ta còn sống, đến phiên hắn dựa vào danh nghĩa nạp phi để chăm sóc ta sao?

Đột nhiên đích tỷ hét lớn một tiếng trong đầu ta: "Ta nhớ ra rồi! Tên nhãi này từ trước đến nay chưa từng chung giường với ta, lấy đâu ra con cái?"

Ta ngẩn người ra, Tống Bạch Cảnh cũng nghe thấy giọng nói của đích tỷ, chúng ta theo bản năng liếc nhìn về phía dưới hạ thân Hoàng thượng. Quý phi cảm thấy kỳ lạ, hết nhìn ta rồi lại nhìn Hoàng thượng.

Ngoài cửa, Thuận Ý công công đến bẩm báo, nói Thái hậu đã ngất xỉu. Sắc mặt Hoàng thượng đột nhiên biến đổi, vội vã rời đi. Lúc ta cũng chuẩn bị rút lui, An Quý phi lại ngập ngừng gọi ta lại, hỏi có thể ngủ cùng nàng một đêm không?

Đích tỷ lớn tiếng hô: "Đồng ý với nàng đi! Thanh Thảo, buổi tối nhớ mang theo ta, ta bảo vệ các người!"

Tống Bạch Cảnh oán hận liếc An Quý phi một cái. Nhưng tối nay An Quý phi không ngủ cùng ta. Nàng bị lật thẻ bài.

Ta hỏi đích tỷ, không phải là Hoàng thượng không được sao?

Đích tỷ cũng cảm thấy kỳ lạ: "Có lẽ hắn chỉ có thể lên được với An Quý phi, dù sao cũng là xuất phát từ tình cảm chân thành mà."

Nếu là tình cảm chân thành thì đã không đưa hết người này đến người khác vào cung rồi.

Ngày hôm sau, ta được Thái hậu triệu kiến. Vào cung hơn nửa tháng, cuối cùng bà cũng triệu kiến ta. Ta cũng nhớ mãi không quên những oan hồn ở chỗ bà, đó đều là thành tích cả đấy!

Không biết có thể phá vỡ phong ấn của những nhạc cụ kia, để đưa thành tích của ta... không phải, là oan hồn về địa phủ không.

Trong Thọ An Điện.

Thái hậu mặc trang phục uy nghiêm ngồi ở vị trí trên cùng, dưới khuôn mặt được phủ phấn kín kẽ là những nếp nhăn hằn sâu. Bà lão hóa nhanh một cách bất thường, trên người có hượng Phật trộn lẫn với mùi hương ngọt ngào khác, xộc thẳng vào mũi.

Ta thỉnh an theo quy củ, tròng mắt bắt đầu đảo quanh tìm kiếm những nhạc cụ kia. Bà nhấc mí mắt lên nhìn ta một cái, dường như có chút tiếc nuối: "Không đẹp bằng tỷ tỷ của ngươi."

Ta ngẩn người, ta và tỷ tỷ là hai phong cách khác nhau. Nàng đoan trang, hào phóng, tươi tắn, xinh đẹp. Còn ta thì kiêu ngạo, không chịu khuất phục, mang theo chút vẻ đẹp trung tính.

Nhưng bà vừa gặp đã soi mói, xin hỏi đây là lễ phép sao?

Tống Bạch Cảnh an ủi trong đầu ta: "Bà ta không biết thưởng thức, ta thích! Thiên hạ đều yêu thích vẻ đẹp theo khuôn phép, lại không hiểu vẻ đẹp hoang dã là cái gì!"

Thái hậu nhìn thấy Tống Bạch Cảnh bên cạnh ta, ánh mắt sáng lên, hỏi về tuổi tác và xuất thân của hắn, khi nghe hắn là một thái giám hàng thật giá thật, vẻ tiếc nuối gần như không thể che giấu được trên gương mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lại quay đầu hỏi hắn có đệ đệ gì đó không.

Tống Bạch Cảnh nghiêm túc nói: "Có một người, nhưng đã đi học xa, tạm thời còn chưa trở về."

Ta biết hắn đang nói đến Tây Phương Quỷ Vương. Đó là một tên mọt sách, thích thu thập hồn phách của văn nhân, bên dưới toàn là những tên nho sĩ cả. Cũng là một trong Tứ Đại Quỷ Vương còn sống theo lời của Bạch Vô Thường.

Thái hậu hứa sẽ sắp xếp cho đệ đệ của Tống Bạch Cảnh một chức vị thống lĩnh thị vệ.

Đến lúc này Tống Bạch Cảnh mới phản ứng lại, lên tiếng trong đầu hỏi ta, có phải bà ta muốn trâu già gặm cỏ non không?

Ta cười như không cười liếc hắn một cái, lấy tuổi của Tây Phương Quỷ Vương mà so, sợ rằng Thái hậu mới là “cỏ non”.

Thái hậu và ta hồi tưởng về đích tỷ của ta một hồi, lại khuyên ta mau chóng mang thai long tự của Hoàng thượng. Ta vừa gật đầu vừa dùng trà ăn điểm tâm, ăn no đến căng bụng.

Lúc ra về còn tiện tay lấy đi một đĩa bánh hạnh nhân.

7

Bà thấy tâm tư của ta đều đặt vào ăn uống, đáy mắt lóe lên vẻ khinh thường.

Chúng ta từ chỗ Thái hậu đi ra, thấy ở ngã rẽ có hai thái giám đang dẫn theo một vị tần phi mặt mày trắng bệch đang đi vào. Vị phi tần kia thấy ta thì ánh mắt sáng rỡ, vội vàng tiến lên hành lễ: 

"Là Thanh phi sao? Ta là Phùng Tiệp dư, là bạn tốt của đích tỷ người."

"Mấy hôm trước thân thể ta không khỏe, thấy người vào cung, vẫn chưa có cơ hội bái phỏng, Thanh phi cứ đợi ta một lát, đợi ta ra khỏi chỗ Thái hậu sẽ tâm sự cùng người."

Đích tỷ: "Ta không quen biết nàng ta nha. Chẳng lẽ nàng ta thiếu tiền ta còn chưa trả?"

Không quen, lại nói là bạn tốt của đích tỷ sao?

Ta quay đầu nhìn Thọ An cung, ngoài ý muốn liếc thấy trong mắt Phùng Tiệp dư hiện lên vẻ sợ hãi và tuyệt vọng. Nàng ta sợ Thái hậu ư?

"Thời gian Thái hậu lễ Phật không thể thay đổi, Tiệp dư vẫn là đừng làm lỡ thời gian." Một tên thái giám nửa đe dọa nửa cảnh cáo nhắc nhở nàng ta.

Nàng ta miễn cưỡng cười, nhìn ta đầy vẻ ai oán.

Ta gật đầu: "Thì ra là Phùng Tiệp dư, đích tỷ thường nhắc đến ngươi, nói ngươi là bạn tri kỷ duy nhất của nàng, đợi ngươi lễ Phật xong, không bằng đến chỗ ta cùng dùng bữa tối thì sao?"

Mắt Phùng Tiệp dư sáng rỡ, cảm kích cười với ta: "Nhất định sẽ đến!"

Trời chiều đã ngả bóng, trăng cũng đã lên. Ta cũng không đợi được người đến. Cẩm Thư đi hỏi thăm, nói Phùng Tiệp dư từ chỗ Thái hậu ra liền về nơi ở của mình.

Ta tưởng rằng nàng ta quên.

Lúc này Sổ Sinh Tử đột nhiên sáng lên. Hiển thị một cái tên và địa điểm.