Thôi vậy, có lẽ nàng đã quên, cứ đi làm trâu làm ngựa cho ngừoi ta trước đi vậy. Ta dẫn theo Tống Bạch Cảnh đi qua, ngoài ý muốn phát hiện người nằm trên mặt đất chính là Phùng Tiệp dư. Toàn thân nàng ta khô quắt như cành cây, ấm trà đổ vỡ trên mặt đất, xem ra giống như là c.h.ế.t khát.
Hồn phách cũng trở nên ngốc nghếch, đứng tại chỗ không ngừng xoay vòng vòng.
Tống Bạch Cảnh tiến lên xem xét t.h.i t.h.ể của nàng: "Đây là đều bị rút cạn m.á.u toàn thân. Nhìn bộ dạng này, hẳn là c.h.ế.t đã được hai canh giờ rồi."
Ta nhướng mày, Cẩm Thư nói nàng ta đã về hai canh giờ rồi, nếu đã chết, vậy nàng trở về bằng cách nào?
Tống Bạch Cảnh cũng buồn bực: "Hay là hỏi những vong hồn khác trong căn phòng này xem?"
Ta lấy ra một lá bùa vàng từ trên thắt lưng, đang muốn đốt bùa hỏi âm, lại nghe thấy vài tiếng ngáy thật nhỏ. Cẩn thận phân biệt, dường như am thanh này phát ra ở dưới giường.
Nhấc lên xem, thấy một con chuột tinh mập mạp đang say sưa ngủ.
"Đại nhân tha mạng! Ta chỉ ở đây ngủ thôi, Phùng Tiệp dư không phải do ta giết!"
Hai mắt ta hơi nheo lại: "Ta còn chưa nói là chuyện gì, ngươi đã nói Phùng Tiệp dư c.h.ế.t rồi."
Chuột tinh khóc lóc, hai móng trước múa may quay cuồng: "Bởi vì lúc Phùng Tiệp dư trở về thì đã c.h.ế.t rồi, trong cơ thể bị một âm hồn khống chế trở về, ta thấy chuyện này quá quái lạ nên trốn dưới giường không lộ diện."
Chẳng lẽ nàng đã c.h.ế.t từ chỗ Thái hậu?
Trước đó ta chỉ thèm thuồng oán hồn ở chỗ Thái hậu, hiện tại quả thật là muốn thăm dò một phen.
Mặc dù ta chỉ là kiêm chức âm sai, không quản sống c.h.ế.t của người phàm, c.h.ế.t càng nhiều, đối với ta thành tích càng có lợi. Chẳng qua, Phùng Tiệp dư mượn danh nghĩa đích tỷ của ta, rõ ràng là muốn nói với ta điều gì đó.
Ta đuổi chuột tinh đi, lại tiễn vong hồn Phùng Tiệp dư rồi đi thẳng đến Thọ An cung. Khi đến, ta để Tống Bạch Cảnh thi triển một cái kết giới ẩn thân.
Thái hậu đang tắm, trong phòng nhạc khí không người tấu, lại có tiên âm lượn lờ.
Trong phòng xông hương nồng nặc. Hoàng thượng đứng một bên si mê kỳ cọ lưng thay bà ta.
"Hoàng thượng, ngày tuyển tú sắp đến rồi, ngày mai cứ để những tú nữ đó vào cung đi."
Hắn dừng lại động tác tay, "Nhưng mẫu hậu, nếu tú nữ c.h.ế.t quá nhiều, sớm muộn gì cũng gây ra những lời đàm tiếu, chi bằng chọn mấy cung nữ có nhan sắc tốt?"
8
Tiếng nước khẽ động, Thái hậu nghiêng người nhìn hắn, ánh mắt hung ác: "Ngươi xót xa rồi à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Sao có thể? Chỉ cần mẫu hậu vui vẻ, đến cả hoàng hậu ta cũng đều bỏ được." Hoàng thượng vội vàng trấn an.
"Vậy thì tốt, ngày mai lại đưa năm vị phi tần đến đây, chỉ có bọn họ mới có thể trì hoãn sự già cả của ta. An Quý phi bên đó, ngươi đến thường xuyên như vậy, có phải đã động tấm chân tình với nàng ta rồi không?"
"Ta thề với mẫu hậu! Ta chưa từng đụng vào nàng ta, chỉ có mẫu hậu mới là chân ái của ta." Hoàng thượng vội vàng giơ tay lên thề.
Ta?
Không phải An Quý phi mới thị tẩm xong sao?
Hắn đội mũ xanh cho chính mình à?
"Nếu không phải mẫu hậu g.i.ế.c phụ hoàng, ngôi vị hoàng đế cũng không đến lượt ta nhanh như vậy. Sao ta dám phản bội mẫu hậu chứ."
Thái hậu không để ý: "Hắn thích Đại hoàng tử, căn bản không phải ngươi. Nếu không có ta, cùng lắm bây giờ ngưoi cũng chỉ là một vương gia nhàn nhã."
"Xưa kia chê ta tuổi già sắc , ta còn chưa chê hắn già nua không còn dùng được. Hoàng thượng, ngươi là do ta tự tay chọn, đừng có phụ lòng ta như phụ hoàng ngươi."
Hoàng thượng chủ động hôn Thái hậu: "Mẫu hậu yên tâm, trong lòng ta từ đầu đến cuối chỉ có một mình người."
Hay cho một màn kịch "tình mẫu tử sâu đậm" à.
Tống Bạch Cảnh hít mũi một cái, đột nhiên sắc mặt biến đổi, hắn chỉ vào Thái hậu, dùng ý niệm giao lưu với ta: "Những thứ đó là m.á.u của những phi tần mất tích."
Vẻ mặt ta nghiêm nghị, dùng m.á.u người tắm rửa dưỡng nhan, đây có khác gì lệ quỷ đâu?
Hai người trước mặt ta tình tứ, đích tỷ nôn khan một tiếng: "Ta nhớ ra rồi! Là Hoàng thượng g.i.ế.c ta!"
"Trong cung vẫn luôn có phi tần mất tích, những tần phi mất tích đều từng đến lễ Phật, ta mơ hồ cảm thấy có liên quan đến Thái hậu, bèn đề nghị với Hoàng thượng, ở xây một ngôi chùa hoàng gia bên ngoài cung, đưa Thái hậu đến đó."
"Ngày đó... Hiền phi có quan hệ tốt với ta đột nhiên sai người hẹn ta đến, nói có việc tìm ta. Ta đến thì vừa vặn nhìn thấy Hoàng thượng khiến nàng mê man rồi sai người mang đi. Hoàng thượng nói mẫu tộc nàng ta có ý đồ tạo phản, cho nên mới ra tay trước."
"Nhưng mẫu tộc Hiền phi chỉ là một quan văn tam phẩm, tạo phản kiểu gì? Hơn nữa nàng còn chưa có con nối dõi. Ta giả vờ mắng Hiền phi tâm tư khó lường, muốn lui ra ngoài rồi đi cứu người."
"Nhưng không ngờ, cổ họng đau nhói, trực tiếp bị đ.â.m thủng."
"Sau đó, muội cũng biết rồi." Hai tay đích tỷ buông xuôi, thở dài: "Không ngờ lúc trước mềm lòng, lại chọn một kẻ tàn nhẫn nhất."
Ta hiện ra Sổ Sinh Tử, thầm niệm tên Hoàng thượng. Quả nhiên, thấy tuổi thọ của hắn từ ba mươi lăm biến thành một trăm lẻ hai.
Vốn năm nay đã đến lúc c.h.ế.t lại cướp đoạt tuổi thọ của đích tỷ, đúng là sống lâu trăm tuổi.