Tô Thanh Ngư tránh xa vũng máu, tiếp tục gõ cửa phòng 701.
Người phụ nữ tiều tụy mở cửa, kẹp nửa cái đầu vào khe cửa, thấy Tô Thanh Ngư liền tròn mắt kinh ngạc: "Sao cô vẫn chưa đi?"
"Tôi đến tìm chị."
Người phụ nữ hoang mang nhìn ra phía sau lưng Tô Thanh Ngư, hốt hoảng thốt lên: "Không đúng! Hai người bạn của cô kia đâu rồi? Lúc nãy cô đến còn có một nam một nữ đi theo, sao giờ chỉ còn một mình cô?"
Tô Thanh Ngư bình thản đáp: "Bạn tôi có chút việc, không theo lên đây được."
Người phụ nữ kia lập tức cuống quýt: "Vậy cô đi ngay đi! Không được ở lại đây! Chỗ này nguy hiểm lắm, hắn ta sẽ phát hiện ra cô bất cứ lúc nào! Đừng lên tầng 7 một mình, không thì khi bị hắn phát hiện, cô sẽ không thoát nổi đâu!"
Hắn là ai vậy? Tô Thanh Ngư thầm nghi hoặc, nhưng cô cần phải nắm bắt thời gian, không thể hỏi nhiều được nữa.
Thấy người phụ nữ định đóng cửa, Tô Thanh Ngư nhanh tay kẹp chai nước khoáng vào khe cửa, nở nụ cười nhẹ: “Chị ơi, đừng vội đóng cửa. Con trai chị bảo rằng chị chơi trốn tìm cùng cháu, bảo cháu đếm đến 1000 rồi đi trốn. Cháu đã đếm từ 1 đến 1000 rồi, giờ đang chờ chị đi tìm đấy. Cháu trốn ở chỗ rất dễ tìm, mong chị có thể đón cháu về nhà.”
Người phụ nữ nghe xong, tay đang đóng cửa bỗng khựng lại. Cô ta bịt miệng, hai dòng nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má, rơi xuống từ chiếc cằm nhọn hoắt.
Những giọt nước mắt ấy chính là trái tim tan vỡ của một người mẹ.
“Sao cô biết tôi và con trai chơi trốn tìm?”
Người phụ nữ vội lau nước mắt, cố che giấu sự xúc động.
Tô Thanh Ngư nhìn thấy một cánh tay của người phụ nữ quấn đầy băng gạc, cánh tay kia lỗ chỗ những vết lõm như bị dao cắt mất từng mảng thịt.
Những vết thương cũ đã khô lại, để lại sẹo lõm màu đen.
Những vết mới vẫn còn rỉ máu, vết thương cũ chồng vết thương mới, cũng chẳng trách người phụ nữ này tiều tụy, mặt mày xanh xao.
"Là con trai chị nói với tôi, cháu đang đợi chị đón về."
Người phụ nữ nghe xong, nước mắt như vỡ đê, bàn tay cô ta run rẩy: "Đứa con tội nghiệp của tôi không được yên nghỉ. Cô gái, cô đi nhanh đi, đừng ở lại tầng này lâu quá. Hãy buộc một đầu sợi dây đỏ này vào cổ tay con trai tôi, đầu còn lại ném lên tầng trên, nói với nó rằng mẹ sẽ đón nó về nhà."
Sợi chỉ đỏ được nhét vào lòng bàn tay, sau khi mặt trời đã lặn xuống núi, Tô Thanh Ngư nhanh chóng xác định phương hướng, đi vào lối thoát hiểm đi xuống mà không đợi Văn Tuyết Trà.
Ở lại tầng 7 một mình quá nguy hiểm, cô quyết định qua đêm ở tầng 6.
Trên đường xuống, cô buộc một sợi dây chun hồng vào tay nắm cửa thoát hiểm chính xác, nếu Văn Tuyết Trà nhìn thấy, nó sẽ chỉ đường cho cô ấy.
Ở góc cầu thang, cậu bé mũ vàng đang dùng đầu đập vào tường, mỗi lần đập lại đếm một con số.
"650, 649..."
Như một cái xác không hồn, đếm một cách máy móc.
Tô Thanh Ngư đến phía sau cậu bé mũ vàng, cậu bé cũng không quay đầu, chỉ lạnh lùng nói: “Chị gái, sao chỉ có một mình chị vậy?”
Khác với hai lần trước, lần này cậu bé mũ vàng lại không hỏi ngay về chuyện của mẹ mình.
Phó bản bắt đầu biến đổi theo ảnh hưởng số lượng người tham gia.
Tô Thanh Ngư cảm thấy sau khi xử lý xong chuyện của cậu bé, cô cần phải đi tìm Văn Tuyết Trà.
Không trả lời câu hỏi của cậu bé mũ vàng, Tô Thanh Ngư rút từ trong người ra hộp thịt bàn tay.
"Bạn nhỏ, muốn ăn vặt không?"
Ngửi thấy mùi, cậu bé quay đầu 180 độ. Trán cậu đã lõm vào do va đập, thấy hộp đồ ăn cậu bé liền vỗ tay vui mừng: "Chị gái, cái này cho em hả?"
"Ừ, cho em đấy."
Tô Thanh Ngư đặt hộp xuống đất.
Cậu bé cầm lấy hộp, thè lưỡi liếm quanh mép hộp rồi ngẩng khuôn mặt đủ loại vết thương lên với vẻ ngây thơ: "Chị gái, chị tốt quá. Chị đã tìm thấy mẹ em chưa? Em nhớ mẹ lắm. Em không muốn ở lại cầu thang một mình nữa, em muốn về nhà, muốn ở bên mẹ mãi mãi."
Tô Thanh Ngư rút sợi dây đỏ ra, không nhìn thẳng vào mặt cậu bé, cô khéo léo buộc một đầu dây vào cổ tay cậu: "Chị tìm thấy rồi, mẹ em bảo chỉ cần buộc sợi dây đỏ này, bà ấy sẽ đến đón em về nhà."
Đầu dây còn lại, Tô Thanh Ngư ném mạnh ra phía sau.
Sợi dây vốn chùng lỏng bỗng từ từ căng thẳng.
Cậu bé mũ vàng được sợi dây dẫn lối, cậu đứng dậy, tay trái ôm khư khư hộp thịt bàn tay, tay phải ôm một chiếc hộp tro đen ngòm.
Khi cậu bé đứng lên, chiếc mũ vàng trên đầu rơi xuống đất.
Đỉnh đầu cậu như chiếc hộp sắt bị bật nắp, bên trong chứa chất lỏng sền sệt lắc lư.
Cậu bé bắt đầu khóc, hai mắt cậu chảy ra dòng nước mắt máu.
"Chị gái, cảm ơn chị, cuối cùng mẹ cũng chịu đón em về nhà rồi."
Cậu bé bước đến bên Tô Thanh Ngư, nắm lấy tay cô, Tô Thanh Ngư cảm nhận được một luồng lạnh buốt xương xuyên qua mu bàn tay.
Bàn tay cậu lạnh ngắt như xác chết, cậu mở rộng lòng bàn tay cô ra, há chiếc miệng đen kịt phun ra một hạt óc chó nhỏ xíu từ trong dạ dày.
Hạt óc chó chỉ to bằng móng tay cái lăn vào lòng bàn tay, mang theo cảm giác xót xa như bị axit ăn mòn.
“Để cảm tạ, đây là món quà nhỏ em cảm ơn chị đó.”
Cậu bé để lại hạt óc chó, bước từng bước lên các bậc thang theo sợi dây đỏ.
Tô Thanh Ngư cất món quà cảm ơn của cậu vào túi, vịn tay vịn đi xuống.
Khi đến tầng 6, trời bên ngoài hành lang đã hoàn toàn tối đen như mực.
Đứng trong đêm nhìn ra, có thể thấy những tòa nhà đối diện phản chiếu ánh đỏ từ cửa kính các căn hộ.
Tô Thanh Ngư không khỏi tự hỏi, phải chăng trên trời có một vầng trăng đỏ khổng lồ đang tô điểm cho thế giới quỷ dị này thêm rực rỡ.
Con trai bà lão tầng 6 vác về nửa con cừu sống, mùi tanh nồng của thịt cừu tràn ngập không khí.
Con cừu nặng trĩu đè lên vai người đàn ông, bị xẻ dọc đôi, nửa đầu cừu lủng lẳng trên vai. Có thể thấy từ biểu cảm của người đàn ông rằng việc vác nặng rất vất vả.
Người đàn ông không ngừng nhìn chằm chằm vào Tô Thanh Ngư.
Tô Thanh Ngư không nói chuyện với anh ta, cô định đợi Văn Tuyết Trà ở đây một lúc.
Bà lão phòng 604 mở cửa cho người đàn ông, bà lão thấy con trai thân yêu của mình đã trở về, khuôn mặt bừng sáng hạnh phúc, bà ta giúp con khiêng con cừu vào nhà.
"Cô gái, sao cháu đứng ngoài cửa thế? Trời tối rồi, có muốn vào uống bát canh xương cừu nóng hổi không?"
Bà lão dụ dỗ Tô Thanh Ngư vào nhà, nhưng Tô Thanh Ngư hoàn toàn không mắc bẫy.
Thấy vậy, bà lão chọc chọc con trai. Người đàn ông vào nhà bưng ra một bát canh bốc khói, hai tay dâng lên Tô Thanh Ngư: "Em gái xinh đẹp, uống canh đi."
Vô Tâm đỡ lấy bát canh, lớp mỡ cừu và váng bọt lăn tăn trên mặt nước. Anh dùng đôi mắt đen kịt khóa chặt người đàn ông, giơ bàn tay xương trắng ra: "Cho tôi xin một cái thìa."
Người đàn ông lau dầu mỡ trên tay vào chiếc áo trắng, đôi mắt lạnh lùng như rắn độc.
Bà lão vội vàng lấy thìa bỏ vào bát, cười đon đả với Vô Tâm rồi kéo con trai vào nhà.
Vô Tâm dùng thìa khuấy đều bát canh: "Theo chủ nhân, ba ngày nhịn chín bữa."
?
Tô Thanh Ngư dùng ngón trỏ chỉ vào mình: "Vô Tâm, anh đang nói với tôi sao?"
Chỗ này đâu còn ai khác.
Vô Tâm vốn không có lòng trắng mắt, nhưng Tô Thanh Ngư có cảm giác Vô Tâm liếc mắt chế nhạo cô.